Người có cảnh giới càng cao thì tính cách càng ngạo mạn, càng coi trọng sĩ diện hơn, cho nên Cát Tắc tuyệt đối sẽ không cầu xin Bạch Diệc Phi tha thứ.
Vả lại, Bạch Diệc Phi giết hai người con trai của ông ta, ông ta làm sao có thể cúi đầu xin kẻ thù của mình tha mạng được?
Cát Tắc chỉ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, bày ra vẻ mặt muốn giết cứ giết.
Ngay lúc này, Vân Anh bất chợt vọt ra.
"Dừng tay!"
Vân Anh xông đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, túm chặt cánh tay Bạch Diệc Phi lại.
Vân Anh cầu xin: "Bạch Diệc Phi, cầu xin anh, xin anh nể mặt tôi đừng giết ông ấy!"
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên nhìn Vân Anh, anh không tài nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô ta.
"Tại sao tôi phải nể mặt cô chứ?"
"Chát!"
Bạch Diệc Phi quất thẳng vào mặt Vân Anh một cái tát.
"Ầm!"
Vân Anh liền bị cái bạt tai này đánh văng ra ngoài mấy mét.
Vân Anh quay phắt lại, vẻ mặt hiện lên tia khó hiểu, kế đó cô ta nhìn anh với ánh mắt đầy thù hận.
Vì cô ta đã luyện thần công, nên trước đây Bạch Diệc Phi đã từng bó tay trước cô ta không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hiện tại thì mặt cô ta đã sưng tấy lên.
Cho nên nói, dù tôi luyện mạnh đến đâu, nhưng khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối cũng chẳng đáng là gì.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Vân Anh: "Kể từ khi mới gặp gỡ, cô đã không ít lần ngấm ngầm mưu tính với tôi, dụ tôi bước vào cái bẫy mà cô đã vạch ra, cô muốn tranh đoạt ngôi vị, trù tính sát hại Cát Xa, những chuyện này cũng không đáng nói, nhưng hắn ta thì có liên quan mẹ gì đến tôi chứ?"
"Có liên quan gì đến Tùng Lệ Tư hả? Tại sao cô ấy lại phải hy sinh oan uổng vì kế hoạch mà cô bày ra cho hắn ta chứ?"
"Còn tôi, cớ vì sao lại phải là người gánh tội? Bị toàn bộ người của Nam Môn đuổi giết?"
"Cô nói xem, cô còn cái chó gì mà muốn tôi nể mặt cô hả?"
"Hừ! Cô ở đó chờ đi, đợi tôi làm thịt bố cô xong thì sẽ tính sổ với cô!"
Suy cho cùng, cái chết của Tùng Lệ Tư đều do mưu tính của Vân Anh mà ra.
Bao gồm cả Thập Lỗ và tất cả người trong thôn của ông ta, đều do mưu mô của Vân Anh mà bị liên lụy.
Nếu như cô ta không trù tính hết thảy, Tùng Lệ Tư sẽ không phải lấy Cát Xa, Bạch Diệc Phi cũng sẽ không vì thế mà đến Nam Môn, càng sẽ không gặp Thập Lỗ và Đại công tước, không trêu vào Đại công tước làm ông ta đốt cả thôn của Thập Lỗ.
Trước đây, không phải Bạch Diệc Phi không muốn giết Vân Anh, mà là bởi vì anh biết thực lực của mình còn thua xa Vân Anh, không thể nào giết được cô ta.
Bây giờ thì không giống vậy, anh đã đủ khả năng bóp chết cô ta rồi!
Nghĩ tới đây, anh liền vung đấm về phía Cát Tắc.
Nhưng, cú đấm của anh vừa vụt ra thì anh lại cảm thấy có một luồng sức mạnh trói chặt nó lại.
Sau đó, băng lạnh bắt đầu hình thành xung quanh nắm đấm của anh.
Từ chỗ nắm đấm mà Bạch Diệc Phi cảm nhận được có một luồng sức mạnh giá lạnh, đang dần lan khắp cơ thể anh.
Điều này đã khiến cú đấm của Bạch Diệc Phi bị ngăn lại giữa khoảng không.
Cùng lúc đó, cả người anh cũng đã bắt đầu đóng băng.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nghĩ ngay tới một người, vì vậy đồng loạt quay đầu về phía Tân Thu.
Không biết từ lúc nào, Tân Thu đã đến gần Bạch Diệc Phi, đang cách anh khoảng 7-8 mét, lúc này, ông ta đang loạng choạng chìa tay ra.
Bạch Diệc Phi khẽ quay đầu, có chút kinh ngạc nói: "Hóa ra ông vẫn có thể chiến đấu tiếp à!"
Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ kinh ngạc thì còn có hoảng hốt, thầm nghĩ mà giật bắn cả người.
Trước đó, bọn họ cho rằng Tân Thu và Nguyệt đã đánh đến thừa sống thiếu chết, nên mới thẳng thắn trở mặt.
Nhưng, điều khiến bọn họ không ngờ là Tân Thu còn chưa dùng cạn sức lực, ông ta vẫn chưa hoàn toàn mất sạch sức chiến đấu.
Hiện tại, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc mới biết Tân Thu vẫn giữ lại chút sức lực cũng chính bởi vì Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt.
Nếu như, khi nãy bọn họ ra tay với Tân Thu, nhất định ông ta sẽ dành chiêu cuối này cho hai người bọn họ. Mà hai người họ không thể nào chịu nổi một chiêu của cảnh giới siêu thần, kết cục sau cùng thật khó có thể tưởng tượng được.
Mà nửa đường lại xảy ra biến, chính là sự xuất hiện đột ngột của Bạch Diệc Phi.
Không một ai trong bọn họ ngờ Bạch Diệc Phi vậy mà sẽ đạp sóng đến đây.
Bạch Diệc Phi vừa đến đã làm rối loạn tình hình hiện tại.
Bạch Diệc Phi muốn giết Cát Tắc, Tân Thu không thể làm ngơ.
Bởi vì, nếu ông ta không cứu Cát Tắc thì có thể Nguyệt sẽ chạy mất, mà một khi Nguyệt thoát được, đợi Nguyệt hồi phục thì những việc mà bọn họ làm sẽ đổ sông đổ biển hết.
Đương nhiên Nguyệt cũng hiểu điều đó, nên biểu cảm của ông ta liền nghiêm túc hẳn lên.
Sau khi Tân Thu tiến vào cảnh giới siêu thần thì ông ta đã có được thiên phú đóng băng, mà thiên phú của Nguyệt lại chính là lửa, vì lửa khắc chế băng, nên Tân Thu mà đơn thân độc mã đánh với Nguyệt, ông ta cũng sợ rằng sẽ không đánh lại.
Nhưng, bây giờ Tân Thu đang đối mặt với Bạch Diệc Phi, anh thì cũng chỉ có được sức mạnh của cảnh giới siêu thần trong một thời gian ngắn, nên vẫn chưa lĩnh hội năng lực thiên phú.
Tất nhiên Bạch Diệc Phi không phải là đối thủ của Tân Thu rồi.
Nguyệt cũng muốn giúp một tay, nhưng vừa rồi mới đánh nhau với rất nhiều cao thủ cùng một lúc, trước đó còn mới cứu Bạch Khiếu và Bạch Diệc Phi, thế nên hiện tại ông ta gần như đã cạn sạch sức chiến đấu.
Mà đám Vũ Mạt dù muốn ra tay cũng không đủ khả năng.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Diệc Phi hóa thành một pho tượng băng.
Tử Y có chút không đành lòng khẽ gọi Tân Thu: "Sư huynh".
"Sư muội", vẻ mặt Tân Thu không thay đổi nói: "Nếu quá nặng tình sẽ làm chúng ta thất bại trong gang tấc".
Tử Y ngập ngừng, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Sau đó, Tân Thu bèn hét lớn về phía Lương Minh Nguyệt: "Còn không mau ra tay đi!"
Lương Minh Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, lập tức tấn công Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đã bị đông thành tượng băng, chỉ cần Lương Minh Nguyệt đánh anh, kết cục của Bạch Diệc Phi sẽ là tan xương nát thịt.
Vào giờ phút này, Tân Thu và Lương Minh Nguyệt sẽ tạm thời đứng cùng một chiến tuyến.
Vũ Mạt thấy vậy, cố nhịn đau xông ra ngăn cản Lương Minh Nguyệt.
Trong nháy mắt, hai người liền đánh với nhau.
Vốn dĩ thực lực hai người họ ngang cơ, nhưng vì trước đó Vũ Mạt đã bị thương, nên bây giờ Lương Minh Nguyệt mới là người chiếm ưu thế.
Có điều bọn họ vẫn không thế lập tức phân thắng bại được.
Vì vậy Tân Thu lại nhìn về phía Cát Tắc.
Cát Tắc nhìn thấy bỗng hiểu được ý của Tân Thu, ông ta là người gần Bạch Diệc Phi nhất, nên cũng sẽ ra tay thành công dễ dàng hơn.
Vì vậy Cát Tắc bật dậy đánh một chưởng về phía Bạch Diệc Phi.
"Đừng mà!"
Vân Anh lại lên tiếng ngăn cản, cô ta cũng không biết bản thân đang làm gì, chẳng qua là đang gào lên theo bản năng.
Cát Tắc đã căm thù Bạch Diệc Phi đến tận xương tủy từ lâu, đương nhiên ông ta sẽ bỏ ngoài tai lời Vân Anh nói.
"Ầm!"
Pho tượng băng bỗng bay lên không trung một đoạn rồi lại đáp xuống mặt đất, vỡ tan thành trăm mảnh.
Cơ thể của Bạch Diệc Phi đã bị vỡ nát thành từng viên đá nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Lương Minh Nguyệt và Vũ Mạt đồng thời dừng lại và nhìn sang.
Con ngươi Vân Anh trừng to, há hốc cả miệng.
Đôi mắt của Kỳ Kỳ cũng mất hồn, ngã khụy xuống đất.
Tử Y cũng thấy nhói đau trong lòng.
Nguyệt lặng lẽ nhắm chặt hai mắt lại.
"Haha..."
Chỉ có Cát Tắc là đang điên cuồng cười to.
Nhưng mà...
"Có gì buồn cười chứ?"
Một giọng nói lạnh tanh quen thuộc bỗng vang lên.
Chính là Bạch Diệc Phi!