Chương 763: Đi tìm Lưu Hiểu Anh
Bạch Diệc Phi lại trở về hang động vàng nghỉ ngơi.
Sa Phi Dương lập tức đứng dậy đi về thủ đô.
Bởi vì hiện giờ Bạch Diệc Phi rất suy yếu, nên anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chuyện tăng thực lực tạm thời gác qua một bên.
Buổi tối, Tử Y đi đến một hang động khác nghỉ ngơi, còn Tần Hoa canh giữ ở bên người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không có việc gì làm nên trong đầu anh đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Anh bỗng dưng hỏi Tần Hoa: "Anh, có phải chị dâu cũng mang thai không?"
Hai ngày trước lúc Tần Hoa và Chu Khúc Nhi nói chuyện qua video thì anh đã nghe được.
Tần Hoa nghe vậy thì trở mình một cái, khóe miệng hơi cong lên: "Ừ, hai tháng".
Bạch Diệc Phi cũng nghĩ đến vợ mình: "Lúc em và Tuyết Nhi gọi video, em cũng nhìn thấy bụng cô ấy lớn hơn rồi".
Tần Hoa cười nói: "Em dâu mang thai đôi nên đương nhiên sẽ lộ ra sớm".
Sau khi nói xong thì anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, nên bèn an ủi Bạch Diệc Phi: "Cậu yên tâm, bây giờ em dâu đang là đối tượng quan trọng được nhà họ Bạch bảo vệ, mọi người nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em ấy".
Bạch Diệc Phi nhắm hờ mắt, nhất thời không mở miệng trả lời.
Không biết qua bao lâu anh mới nhẹ nói: "Bạch Vân Bằng cũng nói như vậy".
Tần Hoa dừng một chút, sau đó đồng ý nói: "Bạch Vân Bằng là cao thủ cấp cao cấp hai. Cộng thêm đầu óc cũng thông minh, chắc chắn không sẽ không sao".
Bạch Diệc Phi lại im lặng.
Lúc này Tần Hoa cũng không mở miệng nói gì nữa, anh ta nằm trong bóng đêm nhìn sang Bạch Diệc Phi. Phát hiện anh không có động tĩnh gì nữa nên cho rằng anh ngủ rồi, thế nên bản thân cũng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Bạch Diệc Phi lại mở mắt ra.
Hiện giờ trong lòng anh đang nghĩ: Đầu óc Bạch Vân Bằng đúng là thông minh thật, nhưng trước giờ chưa từng nói cho anh biết sau khi cuồng hóa thì cần phải chú ý cái gì?
Còn nhớ mấy tháng trước, anh dẫn người của mình sống mái một trận với người của Đạo Trưởng và 10 gia tộc giàu có trong biệt thự liên minh doanh nghiệp. Lúc ấy đánh nhau một chọi một, Bạch Diệc Phi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, dùng đầu của mình cụng choáng luôn một cao thủ cấp hai.
Lúc đó đám Bạch Vân Bằng cũng đã biết rõ loại trạng thái này của anh rồi.
Thế nhưng Bạch Vân Bằng lại chưa nói cho anh biết cách khắc chế trạng thái này như thế nào.
Bạch Vân Bằng không nói là vì khi rơi vào trạng thái cuồng hóa này thì không có cách nào trị được hết.
Nếu vậy lúc Tử Y nói để Sa Phi Dương đi tìm Bạch Vân Bằng lấy thuốc, thật ra là đang gạt Bạch Diệc Phi.
Tử Y chỉ muốn Bạch Diệc Phi ở lại đây mà thôi.
Nhưng mà tại sao cô ta phải làm như vậy?
Chẳng lẽ Lưu Hiểu Anh gặp nguy hiểm gì sao?
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Hoa vừa mở mắt ra đã phát hiện không thấy Bạch Diệc Phi nằm trên giường bên cạnh anh ta nữa.
Tần Hoa lập tức đi tìm Tử Y.
Mà lúc này hai người bọn họ đồng thời nhận được một tin nhắn đến từ Bạch Diệc Phi.
“Tôi biết mọi người không muốn tôi đi là vì tốt cho tôi, mà tôi cũng biết mọi người còn có trách nhiệm quan trọng hơn, đó là canh giữ kho vàng. Nhưng tôi phải đi tìm Lưu Hiểu Anh, tôi nhất định phải biết rõ chuyện đã xảy ra".
“Nếu như tôi làm tổn thương cô ấy, thì tôi nên gánh chịu trách nhiệm".
"Mỗi người đều có việc mình nên làm, nên gánh chịu trách nhiệm. Vì vậy mọi người không cần khuyên tôi, cũng đừng đi tìm tôi".
Sau khi Tử Y xem hết tin nhắn thì lập tức gọi điện thoại.
Tần Hoa thở dài một hơi nói: "Cậu ấy tắt máy rồi".
Lúc nghỉ ngơi Bạch Diệc Phi cũng đã gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh, nhưng mà Lưu Hiểu Anh đã cho anh vào sổ đen. Rơi vào đường cùng nên anh chỉ có thể gởi nhắn tin cho Lưu Hiểu Anh.
“Cô đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Khu số 4 đảo Lam. Ở một con đường nhỏ hẻo lánh, Lưu Hiểu Anh đang ngồi xổm tại đó. Cô ta cầm điện thoại trong tay, trên điện thoại hiển thị hình ảnh đang nhập tin nhắn.
Hiện giờ Lưu Hiểu Anh rất mơ hồ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên Lưu Hiểu Anh cũng coi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết như người thân nhất của mình.
Cô ta đã từng nói bản thân sẽ quên Bạch Diệc Phi, nhưng mà quên một người không phải dễ dàng. Cho nên hiện giờ trong lòng cô ta vẫn còn thích Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta hoàn toàn không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào.
Và trong suy nghĩ của cô ta thì bọn họ sẽ là những người bạn thân. Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và những đứa con của họ sẽ rất hạnh phúc. Vì cô ta là bạn thân của họ, nên thỉnh thoảng bọn họ sẽ gặp mặt một lần, cô ta sẽ mua cho con họ rất nhiều đồ ăn và đồ chơi.
Đây là một trạng thái vô cùng lý tưởng.
Nhưng mà mọi thứ đều đã bị chuyện ngày đó phá vỡ.
Lúc ấy Bạch Diệc Phi bóp chặt cổ của cô ta, cô ta hoàn toàn không phản kháng được.
Cô ta rất sợ hãi.
Cũng rất khó hiểu.
Đến cuối cùng Lưu Hiểu Anh cũng buông bỏ chống cự.
Cùng lúc đó cảm xúc bị che giấu ở đáy lòng cô ta cũng bại lộ lần nữa.
Vì vậy cô ta hoàn toàn không biết nên đối mặt với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết như thế nào.
Cô ta nghĩ đến cái hôm Lý Tuyết tìm cô ta nói chuyện, chắc hẳn cũng muốn nói chuyện này.
Cô ta nhìn ra được hiện giờ Lý Tuyết rất quan tâm Bạch Diệc Phi. Cô ấy sợ sẽ mất đi Bạch Diệc Phi.
Lưu Hiểu Anh cũng sợ hãi, cô ta cũng sợ mất đi Bạch Diệc Phi.
Vì vậy khi Lý Tuyết muốn nói rõ mọi chuyện thì cô ta tìm cớ chạy đi. Bởi vì cô ta không muốn bóp chết một tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng mà khi cô ta có hy vọng thì lại không nhịn được mà từ chối. Bởi vì cô ta không muốn tổn thương người khác.
Cô ta đang mâu thuẫn.
Cô ta rất mơ hồ.
Cô ta cũng là người nhát gan.
Vì vậy đã lựa chọn né tránh, né tránh hết mọi thứ.
Lưu Hiểu Anh đã ra khỏi kho vàng, cô ta rời đi hai ngày, cuối cùng cũng tới được thành phố khiến cho cô ta vô cùng chấn động.
Sau đó cô ta phát hiện ra chỗ này không phải giao dịch bằng tiền, mà là vàng.
Lưu Hiểu Anh rất đói bụng, đói tới nỗi không còn sức nữa rồi. Hai ngày này cô ta chưa ăn cái gì.
Nhưng trên tay không có vàng.
Cho nên cô ta chỉ có thể cuộn tròn lại ở trong góc nhỏ hẻo lánh này.
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất thời thượng, còn đeo một chiếc bông tai đi đến.
“Cô nhóc, sao cô lại ở đây một mình?”
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi này. Gã ta đang cười tủm tỉm nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh chỉ lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"
"Ọt ọt...”
Tiếng nói vừa mới dứt thì bụng Lưu Hiểu Anh kêu hai tiếng cực kỳ vang dội.
Người đàn ông hơi dừng một chút, sau đó lập tức cười nói: "Xem ra là đói bụng rồi. Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó".
Lưu Hiểu Anh rất cảnh giác, sau đó từ chối: "Không cần, tôi không đói bụng".
Vừa nói xong thì bụng cô ta còn kêu thêm một tiếng nữa.
Sau đó nơi hẻo lánh nhỏ bé này đột nhiên im lặng lại.
Lưu Hiểu Anh ngại ngùng cúi đầu.
Người đàn ông cười nói: “Cô cứ yên tâm đi, tôi không phải người xấu. Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó nhé".
Vừa nói gã ta vừa vươn tay ra đỡ Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh muốn từ chối tiếp, nhưng cô ta thật sự quá đói rồi. Cho nên cô ta được người đàn ông này đỡ lên, sau đó đi cùng gã ta.
Chỉ chốc lát sau bọn họ xuyên qua một con phố, đi tới một quán gọi là quán bar “Huy Hoàng”.
Lưu Hiểu Anh thấy là quán bar thì lập tức cảnh giác, khi người đàn ông đi vào thì cô ta đã dừng lại.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô ta một cái, không khỏi nói: "Đi mau đi, vào đó rồi kiếm cái gì ăn".