Chương 668: Nguy hiểm trên đường đi thủ đô
Ngưu Vọng rõ ràng rất sửng sốt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mỉm cười trả lời: “Lần này có rất nhiều việc em đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù không phải là chuyên của Linh Linh, em cũng dự định đi thủ đô một chuyến”.
“Em muốn đưa vợ em về nhà”, nụ cười của Bạch Diệc Phi chưa bao giờ rực rỡ đến thế.
Ngưu Vọng hết sức kinh ngạc: “Tại sao? Không phải em dâu ở thủ đô đang rất ổn định à?”
Bạch Diệc Phi không hề trả lời câu hỏi của ông ta mà chỉ dặn dò: “Giúp em chăm sóc Từ Lãng thật tốt”.
...
Sức khoẻ của Long Linh Linh bây giờ rất yếu, Bạch Diệc Phi quyết định thuê hẳn một chiếc xe kiểu nhà di động để cô ta có thể nằm nghỉ ngơi trên giường.
Còn về việc Ngưu Vọng nói muốn chuẩn bị xe cho bọn họ đi, Bạch Diệc Phi có chút không yên tâm, bởi vì trước giờ anh vẫn biết, trong số người của anh có nội gián của Hứa Đạo Trưởng.
Cho nên bây giờ khi làm việc anh đều phải hết sức cẩn thận, vì sự an toàn của Long Linh Linh, anh buộc phải tự mình đi chuyến này.
Mà lần này anh không hề đưa theo bất kỳ người nào khác, chỉ đưa mỗi Sa Phi Dương theo.
Sở dĩ đưa Sa Phi Dương theo là vì anh không chắc chắn, Sa Phi Dương có phải là có ý đồ gì không?
Ngộ nhỡ ông ta ở lại thành phố Thiên Bắc, đám người Từ Lãng lại đánh không lại ông ta, thế thì không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Cho nên đưa ông ta theo bên cạnh là cách bảo đảm nhất, hơn nữa, nếu như ông ta quả thật không có vấn đề gì thì cũng có thể bảo vệ cho bọn họ.
Bây giờ trời đã về đêm, Bạch Diệc Phi lái xe, đưa theo Long Linh Linh và Sa Phi Dương đi thủ đô.
Long Linh Linh đã nằm ở trên giường nghỉ ngơi, còn Sa Phi Dương ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Diệc Phi cứ nghĩ chỉ có một mình anh đang tỉnh táo, nhưng chẳng bao lâu sau, Long Linh Linh đang nằm trên giường ngồi dậy, đi đến phía sau của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn qua kính chiếu hậu trông thấy thì giật bắn mình: “Mẹ kiếp! Cô tỉnh rồi à? Không phải, cô mau đi nghỉ ngơi đi chứ!”
Long Linh Linh lắc đầu: “Tôi không ngủ được”.
“Vậy thì… ngồi dậy một lát”, bên cạnh Bạch Diệc Phi là ghế lái phụ, Long Linh Linh ngồi xuống vị trí đó.
Bạch Diệc Phi nhìn sắc mặt Long Linh Linh hơi đỏ, rõ ràng là đang sốt cao: “Hay là cô đi về giường nằm nghỉ đi?”
“Chủ tịch, tôi không sao”, Long Linh Linh lắc đầu.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, trông dáng vẻ của cô ta lúc này thế nào mà không sao được, nhưng mà anh cũng không ép buộc nữa chỉ nói: “Khi không ở trong công ty thì đừng gọi tôi là chủ tịch, nghe có vẻ rất xa cách”.
Long Linh Linh dường như kích động trong một giây : “Vậy tôi…”.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Chúng ta cùng tuổi đúng không?”
Long Linh Linh gật đầu: “Đúng vậy, vậy tôi gọi anh là anh Bạch được không?”
“Thế nếu như cô lớn tuổi hơn tôi thì sao?”, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Long Linh Linh nghe xong không khỏi cúi đầu, trong lòng có chút mất mát.
Bạch Diệc Phi dường như cảm nhận được tâm trạng của Long Linh Linh, không chắc chắn hỏi lại: “Sao vậy? Tôi lúc nãy nói sai gì sao?”
Long Linh Linh lại ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Không có”.
Nhưng sau khi nói xong câu này thì lại cúi đầu xuống, yên lặng không nói gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy hơi nhíu mày, cảm thấy hình như Long Linh có tâm sự, nhưng cũng lại cho rằng là do Long Linh Linh đang bị sốt cao, cơ thể khó chịu, anh đang định bảo cô ta đi ngủ thì Long Linh Linh lại mở miệng nói.
“Ngày mai, là sinh nhật của tôi”.
Bạch Diệc Phi liền ngậm miệng, lời định nói ra nghẹn lại trong họng.
Nụ cười của Long Linh Linh trông rất khó coi, chua chát nói: “Trên thế giới này, dường như chẳng có ai quan tâm đến tôi nữa”.
Bởi vì không có ai nhớ đến ngày sinh nhật của cô ta.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lại quay sang nhìn thấy nụ cười rất miễn cưỡng của cô ta, trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.
Điều này khiến anh nhớ đến chuyện gia đình của Long Linh Linh. Gia đình cô ta luôn trọng nam khinh nữ, hầu như không quan tâm gì đến cô ta.
Long Linh Linh đột nhiên nhẹ giọng kể lại, dường như đang kể lể hết những bất đắc dĩ đã qua của mình: “Còn nhớ hồi trước lúc học đại học, mỗi lần đón sinh nhật, các bạn học đều sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi”.
“Nhưng từ sau khi tốt nghiệp đến nay, những người bạn học đó chưa từng xuất hiện nữa. Cũng đúng, mọi người đều bận, đều đang cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp của mình”.
“Mà tôi lại rất may mắn, tốt nghiệp không bao lâu thì đã vào thẳng tập đoàn Hầu Tước, trở thành trợ lý của chủ tịch”.
“Lúc đó tôi rất vui, không kiềm chế được cảm xúc của mình muốn chia sẻ nó với bọn họ, nên tôi đã kể chuyện này cho bạn bè và họ hàng”.
“Nhưng từ lúc đó, bọn họ không còn muốn trả lời tôi nữa, mà khi tôi nói cho bọn họ biết thông tin này, bọn họ lại không hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí là thất vọng”.
“Bọn họ nói những câu kiểu chúc mừng nhé, nhưng tất cả đều chỉ là nói cho có lệ”.
“Cuối cùng, tôi cảm thấy mình dường như chẳng còn bạn bè nữa, cũng không đúng, Hiểu Anh vẫn là bạn thân nhất của tôi”.
“Tôi không hiểu, tại sao lại như thế?”
Bạch Diệc Phi nghe xong, trong lòng không khỏi bùi ngùi, cũng có chút đồng tình với cô ta.
Kỳ thực tất cả những điều này cũng dễ hiểu, bởi vì mọi người đều là bạn học, là bạn bè, là họ hàng, cô sống tốt hơn tôi, xuất phát từ tâm lý nhìn lên mà so sánh, đương nhiên sẽ thực sự cảm thấy vui mừng cho cô.
Mà Long Linh Linh, rõ ràng là một người vô cùng cố gắng, nhưng lại mất đi bạn bè cũng mất đi tình thân.
Có lẽ, cô ta còn cô đơn hơn nhiều so với bất cứ ai trong nhóm người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy không nên để cô ta tiếp tục như vậy, cho nên anh mới nhẹ nhàng nói: “Linh Linh, tìm một người bạn trai đi”.
Lúc này trong lòng Bạch Diệc Phi đã bắt đầu dựng lên một kế hoạch.
Long Linh Linh nghe vậy nhìn về phía Bạch Diệc Phi, ánh mắt cô ta chăm chú, rất dịu dàng, cũng rất nặng tình.
Bạch Diệc Phi đương nhiên cảm nhận được, nhưng anh chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đi.
Ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đã bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, Bạch Diệc Phi trước giờ chưa từng trông thấy Long Linh Linh có ánh mắt thẳng thắn và nóng bỏng như vậy.
Bất giác, trước mắt Bạch Diệc Phi xẹt qua một tia ánh sang màu đỏ
“Bim---”
Tiếng còi xe vang lên nghe nhức nhối, giống như có một vật gì đó đánh mạnh vào đầu, tức khắc khiến Bạch Diệc Phi tỉnh táo hơn.
Ở phía trước xe bọn họ có một chiếc xe hình như bị trục trặc, xe đang bật đèn cảnh báo nguy hiểm, lái rất chậm.
Xe của Bạch Diệc Phi suýt chút nữa là đâm vào chiếc xe nọ, may mà lái xe đã ấn còi nhắc nhở.
Bạch Diệc Phi giật thót, vội vàng đánh tay lái, hai chiếc xe xượt qua nhau.
Đợi khi tất cả đều an toàn rồi, Bạch Diệc Phi mới quay sang xem Long Linh Linh, cô ta bị doạ cho hai tay ôm chặt lấy ngực mình, hẳn là đã rất sợ hãi.
Bạch Diệc Phi nghĩ lại vẫn thấy rùng mình: “Không tập trung lái”.
Long Linh Linh ừ một tiếng, dường như biết là do mình cho nên xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn Bạch Diệc Phi nữa.
Bạch Diệc Phi quay ra phía sau nhìn Sa Phi Dương thì phát hiện Sa Phi Dương đang ngủ rất say, chuyện vừa rồi hình như không làm ông ấy thức giấc.
Đúng vào lúc này, Long Linh Linh đột nhiên chỉ vào phía trước nói: “Có chuyện”.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy, đợi bọn họ lái gần đến nơi mới phát hiện, có một chiếc xe bus đang đỗ giữa đường, đèn cảnh báo của xe vẫn đang nhấp nháy, có rất nhiều người đang bước xuống xe.
Không chỉ vậy, hình như trên đường còn có một phụ nữ mang thai đang nằm.
Sau khi nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi, lập tức có người đưa tay ra chặn xe.
Bạch Diệc Phi lái xe đi tới, sau khi dừng lại bèn có mấy thanh niên trẻ tuổi tiến đến chỗ xe anh, Bạch diệc Phi hạ kính cửa xe xuống hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Một thanh niên nhìn khá ấm áp nói bằng giọng sốt ruột: “Anh ơi, phiền anh giúp tôi với, xe bus đường dài đi thủ đô bị hỏng rồi, vợ tôi lại sắp sinh, anh cho chúng tôi đi nhờ được không, làm phiền anh”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thai phụ đang nằm trên mặt đất, lập tức nói: "Mau khiêng người lên xe đi!"
“Ôi, vâng vâng, cảm ơn anh!”
Mấy người trẻ tuổi chạy trở về nói với những người khác: “Bác tài đồng ý cho chúng tôi đi nhờ xe, mau khiêng người lên xe đi”.
Mấy người bắt đầu khiêng người phụ nữ lên.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới đột ngột nói với Long Linh Linh: “Ngồi vững nhé”.
Nói xong đóng cửa sổ xe lại.
Long Linh Linh không hiểu ra sao, nhưng trong lòng thì thót lại một cái: “Thế nào?”
Bạch Diệc Phi không trả lời cô ta mà đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe vọt nhanh đi trong một giây.
Đám thanh niên trẻ tuổi kia nghe thấy tiếng thì lập tức quay đầu lại.
"Rầm!"
Hai thanh niên đứng chắn trước đầu xe bị xe của Bạch Diệc Phi hất văng ra ngoài.