Chương 724: Đâm đầu vào chỗ chết
“Đây chẳng phải là Phương Nhiên sao?”
“Cô Phương, tôi là fan của cô, có thể chụp cùng tôi tấm ảnh không?”
“Cô Phương có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Đám người rất nhiệt tình vây quanh Phương Nhiên xin chụp ảnh, chữ ký, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay.
Phương Nhiên duy trì nụ cười tiêu chuẩn của một ngọc nữ nhưng không nói một chữ nào. Người đàn ông bên cạnh cô ta lại cười nói: “Mọi người xin đợi một lát, Phương Nhiên nhà tôi cũng muốn làm quen với những người thành đạt như các vị, không vội, từng người một đến”.
Rõ ràng người đàn ông mặc vest này là người quản lý của Phương Nhiên.
Quản lý của câu lạc bộ sau khi hết bất ngờ thì trở nên vui mừng. Nếu minh tinh cũng đến câu lạc bộ của bọn họ thì nơi này sẽ càng trở nên nổi tiếng.
Trong lúc mọi người ầm ĩ không ngớt thì Phương Nhiên lại đi về phía Bạch Diệc Phi.
Lúc vừa vào cô ta hoàn toàn không nhìn thấy anh, bây giờ mới chú ý đến. Cô ta hơi bất ngờ.
“Thật trùng hợp!”, Phương Nhiên mỉm cười đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
Mọi người thấy vậy thì đều ngây ra.
Chuyện gì thế này?
Một minh tinh như Phương Nhiên sao lại quen biết với cái loại người nghèo hèn này?
Không chỉ mấy ông sếp ngây ra, ngay cả người quản lý của Phương Nhiên cũng vậy.
Mà Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy Phương Nhiên thì lúng túng, dù sao tối đó anh cũng đã khóc nức nở trước mặt cô ta.
Anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật trùng hợp”.
Người quản lý đi đến trước mặt Phương Nhiên, thì thầm nhắc nhở cô ta: “Phương Nhiên, chú ý đến hình tượng của cô”.
Hình tượng của Phương Nhiên là ngọc nữ, sao có thể tùy ý làm quen với loại người quê mùa này.
Phương Nhiên lại không để tâm. Cô ta nhìn quản lý, sau đó mới nhìn Bạch Diệc Phi và hỏi: “Xảy ra chuện gì à?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Không có gì”.
Thật ra Bạch Diệc Phi thầm thở phào bởi vì Phương Nhiên không hỏi anh chuyện tối đó. Anh hỏi cô ta: “Sao cô lại đến đây?”
Phương Nhiên cười đáp: “Công ty ở gần đây nên tiện đường đến xem thử. Chúng tôi thường phải mời cơm xã giao, có gì có thể đến đây ăn, vì thế tôi đến đăng ký hội viên”.
Bạch Diệc Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Quả lý nghe Phương Nhiên nói đến đăng ký hội viên thì càng thêm vui mừng, mau chóng tiến lên nói: “Cô Phương có thể đến quả là vinh hạnh cho câu lạc bộ của chúng tôi. Nếu cô không ngại thì cho phép tôi được mời cô ở lại ăn bữa cơm”.
Mấy gã sếp nghe Phương Nhiên muốn ở lại ăn cơm thì lập tức phấn khởi: “Cô Phương, sau này tôi cũng là hội viên ở nơi này, có cơ hội thì gặp mặt ăn bữa cơm, làm quen với nhau”.
“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi cũng đến đăng ký hội viên”.
Phương Nhiên nghe vậy thì ẩn ý mà nhìn quản lý một cái.
Lúc trước xảy ra chuyện gì cô ta hoàn toàn không biết, nhưng hiện tại, từ thái độ của những người này thì cô ta cũng đoán được chút ít. Còn về lời nhắc nhở của người quản lý thì cô ta hoàn toàn không quan tâm.
Vì thế Phương Nhiên nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Nếu vậy thì bạn của tôi…”
Quản lý thấy vậy thì khó xử.
Vừa rồi Bạch Diệc Phi đã chọc giận mấy ông sếp này, bọn họ đều muốn đuổi anh đi, ai mà biết được tên nghèo như anh lại quen biết với Phương Nhiên cơ chứ.
Vì thế nhất thời cô ta cũng không biết làm sao.
Nhưng những ông sếp này lại càng hứng thú với việc được làm quen với Phương Nhiên hơn vì thế cũng nể mặt cô ta, không chấp nhặt nữa, thậm chí còn thoải mái nói:
“Nếu đã là bạn của cô Phương thì ở lại cùng ăn cơm đi”.
“Đúng thế, nếu có gì hiểu lầm thì uống hai ly là xong”.
“Đúng, đúng, đúng…”
Nhất thời chuyện vừa nãy như chưa hề xảy ra.
Người quản lý bất mãn lườm một cái, thì thầm với Phương Nhiên: “Cô muốn làm loạn đấy à?”
Phương Nhiên không thèm để ý.
Quản lý thấy mọi người như vậy thì lập tức phân phó cô gái lễ tân xinh đẹp đi chuẩn bị, sau đó đưa mọi người vào một phòng bao xa hoa.
Căn phòng được bố trí nhã nhặn, còn đặt vài cây bonsai, trông cũng có vẻ nghệ thuật.
Mọi người đều lần lượt ngồi xuống, ai nấy trông cũng vui vẻ, bởi vì khó mà có được cơ hội ngồi ăn với minh tinh Phương Nhiên như thế này.
Nhưng chỉ có mình Châu Lâm là mang vẻ mặt lo lắng không yên.
Mấy gã sếp đều hết lời khen ngợi Phương Nhiên, hoàn toàn ngó lơ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không để tâm những chuyện này, vừa hay anh cũng lười phải xã giao với họ. Hiện tại anh chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi tìm ông chủ của câu lạc bộ này để bàn chuyện.
Lưu Hiểu Anh ngồi bên cạnh anh cũng không có ai nói chuyện cùng, vì thế quay sang trêu chọc anh: “Ái chà, sếp của tôi còn quen biết với siêu sao cơ đấy”.
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tình cờ quen thôi, không thân”.
Lưu Hiểu Anh liếc xéo anh một cái: “Hứ”.
…
Không lâu sau đồ ăn đã được bê lên. Mọi người rót đầy rượu, gã họ Cao cầm ly rượu lên cười nói: “Cô Phương, cô quả là người tốt, đối với một người bình thường mà cũng thân thiện như vậy, quả thực khiến tôi khâm phục”.
“Tôi mời cô một ly”.
Nói là người bình thường nhưng thật ra là đang chế nhạo Bạch Diệc Phi.
Phương Nhiên nghe vậy thì cau mày nhưng vẫn cầm ly lên, dù sao cũng phải lịch sự.
Mà người quản lý của cô ta lại mỉm cười nói: “Phương Nhiên luôn rất thân thiện với fan của mình”.
Mấy gã sếp này còn đang nghĩ Phương Nhiên và Bạch Diệc Phi có vẻ rất thân, lát nữa có thể mời anh vài ly để làm quen. Nhưng lời của người quản lý khiến bọn họ lập tức hiểu ra, Bạch Diệc Phi chỉ là fan mà thôi.
Vì thế ánh mắt mọi người nhìn Bạch Diệc Phi đều trở nên coi thường, khinh miệt, hoàn toàn không có ý che giấu.
Gã họ Cao hừ một tiếng, đặt ly rượu lên bàn, khinh thường nói: “Hóa ra là fan à, sao lại mặt dày như vậy? Nơi này là nơi mà anh có thể đến à?”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng thế, đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp, không phải là nơi những người tầng lớp thấp trong xã hội như anh đến được”.
“Mau cút ra ngoài!”
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến bọn họ, chỉ tập trung vào ăn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Phương Nhiên ngây ra, thái độ của đám người thay đổi quá nhanh rồi đấy.
Quản lý lại lập tức đứng ra hòa giải: “Các vị có thể đến đây thì đều là vinh hạnh của câu lạc bộ chúng tôi, hôm nay tôi mời mọi người và cô Phương một ly”.
Lúc cô ta nói mời rượu còn lôi cả Phương Nhiên vào, như vậy mọi người đương nhiên đều nâng ly, chuyện vừa rồi cũng cứ thế mà ném sang một bên.
Bầu khí lại hài hòa trở lại, Bạch Diệc Phi cũng bị lờ đi.
Nhưng có người vẫn luôn không ngó lơ anh, đó là Châu Lâm.
Anh ta cứ nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám nói.
Anh ta nhìn gã họ Cao, trong mắt tràn ngập vẻ đồng tình.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu đám người này biết đây là Bạch Diệc Phi thì không biết có sợ đến tè ra quần hay không?
Mọi người ăn ăn uống uống, một lúc sau lại đột nhiên im lặng.
Lúc này gã họ Cao đưa ly rượu đến trước mặt Bạch Diệc Phi, nói: “Nào, tên nghèo, ông mời mày một ly”.
Gã ta uống hơi nhiều, rõ ràng là đã say rồi nhưng gã ta vẫn biết mình đang làm gì.
Bạch Diệc Phi lại không thèm để ý đến gã ta, vẫn tập trung vào ăn.
Gã họ Cao lập tức tức giận, đặt ly rượu xuống bàn, vươn tay đẩy vai Bạch Diệc Phi: “Mẹ nó, tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
“Một tên nhà quê nghèo như mày, tao mời rượu mà mày dám ngó lơ?”
“Mẹ nó, lại còn trơ cái mặt ra, nhà mày có người chết hay làm sao?”
Châu Lâm sợ đến mặt trắng bệch. Anh ta vốn muốn ngăn cản nhưng lại không dám nói.
Mà Bạch Diệc Phi không định để ý đám người này nhưng gã họ Cao cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.