Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Bóc tỏi

Thêm Trần Ngạo Kiều có sức mạnh tương đương như Từ Lãng giúp đỡ nữa thì thế lực của anh bây giờ giống như là hổ mọc thêm cánh!

Sau khi cơn hưng phấn qua đi thì Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy sao mấy người lại tìm được tôi?”

Trần Ngạo Kiều giải thích: “Chỗ ở hiện tại của tôi chính là khu vừa rồi anh đi qua. Lúc tôi đi ra ngoài tình cờ nhìn thấy anh, nhưng không ngờ gõ cửa xe anh lại không mở”.

“Sau đó tôi lại phát hiện có người đang theo dõi anh, tôi đang muốn nói cho anh biết, ai ngờ anh lại quật ngã tôi”.

Khi đó Bạch Diệc Phi mới biết được tin có người đang muốn giết mình, cộng thêm việc Từ Lãng cũng phát hiện ra có người theo dõi anh nữa, mà quần áo của Trần Ngạo Kiều trông rất giống mấy gã xấu xa, vì vậy anh mới bảo Từ lãng lái xe đi. Ai mà ngờ người đó lại là Trần Ngạo Kiều chứ!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại: “Sao anh lại lái xe taxi vậy? Đừng nói là anh cướp xe của người khác nhé”.

Thực tế đúng là như vậy.

Bạch Diệc Phi khoát tay: “Cũng không phải chuyện to tát gì, chờ trốn thoát khỏi đây rồi nói”.

Trần Ngạo Kiều gật đầu. Ba người thay quần áo xong thì đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài bọn họ mới phát hiện ra, quần áo mà bọn họ đang mặc không phải đồng phục đầu bếp mà là đồng phục của nhân viên phục vụ.

Nhưng Bạch Diệc Phi thích ứng rất nhanh: “Đi thôi, tranh thủ thời gian”.

Lúc này người phụ nữ béo kia lại đến: “Thay quần áo xong thì đừng vội ra ngoài ngay. Bên chỗ chúng tôi đang cần hai người phụ giúp, chọn luôn hai người các cậu vậy. Còn cậu, ra ngoài bê thức ăn đi”.

Từ Lãng nhìn hai người Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều, anh khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều bị giữ lại làm phụ bếp. Nhưng lúc này bọn họ không biết làm thế nào cả, hơn nữa không phải một lát nữa bọn họ sẽ rời khỏi đây sao?

Nhưng bà cô béo lại không cho bọn họ cơ hội đó, bà ta nhanh chóng bê một giỏ tỏi tới: “Nhanh chóng bóc xong giỏ này. Bóc xong rồi thì ra ngoài kia bê đồ ăn”.

Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều nhìn giỏ tỏi to đùng trước mặt thì trợn tròn mắt.

Bóc hết toàn bộ, con mẹ nó chứ, bóc đến bao giờ đây?

“Bóc nhanh đi! Còn ngây ra đó làm gì?”, bà ta hét lên một câu.

Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều vừa định đứng dậy thì đã nhìn thấy mấy người áo đen đang tìm kiếm bốn phía trong nhà ăn. Hai người lập tức cúi đầu, bọn họ nhìn nhau một lượt, sau đó ngoan ngoãn bóc vỏ tỏi.

Mấy chuyện bóc tỏi này với Bạch Diệc Phi mà nói là chuyện cỏn con. Lúc anh còn nhỏ chuyện bếp núc đã không làm khó được anh rồi, huống chi là việc bóc vỏ tỏi cỏn con này.

Nhưng đồng chí Trần Ngạo Kiều lại không nói nên lời.

Anh ta cầm một củ tỏi lên, sau đó dùng tay bóc, và… củ tỏi nát bét.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì phì cười.

Trần Ngạo Kiều trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Tôi không khống chế tốt sức mạnh thôi”.

Nói xong thì anh ta lại cầm một củ khác, lần này đã giảm bớt sức mạnh đi một chút, củ tỏi không bị bóp nát nữa. Trần Ngạo Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh ta bắt đầu tự đắc bóc vỏ tỏi.

Bà cô béo kia nhìn thấy Trần Ngạo Kiều như thế thì cau mày: “Tôi bảo này, cậu đang làm gì vậy hả? Có bóc tỏi mà cũng không xong? Vậy thì cậu có thể làm được gì hả?”

Bà cô béo hầm hè tức giận một lúc rồi mới quay sang chỉ đạo những người khác.

Hai người Bạch Diệc Phi vừa cúi đầu bóc tỏi vừa nói chuyện phiếm, đồng thời cũng chú ý quan sát động tĩnh bên ngoài. Nếu như có động tĩnh bất thường nào đó thì bọn họ sẽ nhanh chóng trốn ngay.

Đúng là bọn họ khá may mắn, đám người mặc áo đen kia tìm quanh một vòng không thấy người thì định bỏ đi.

Nhưng đúng vào lúc này cửa bếp đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục quản lý bước vào. Cửa bị mở ra nên tình trạng đằng sau bếp bị nhìn thấy không sót một tí gì.

Đám người áo đen thấy những người ở sau bếp, nhưng bọn họ không rõ mục tiêu của mình ở đấy hay không, nên bọn họ đi vào.

“Chết tiệt!”, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy mấy người áo đen định đi ra sau bếp, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.

Trần Ngạo Kiều cũng nhìn thấy. Ánh mắt anh ta khẽ liếc xung quanh, vừa khéo nhìn thấy được một phòng chứa đồ nhỏ bên cạnh, anh ta cố ý nói to: “Ối da, mau đi lấy giúp tôi một đôi găng tay, mấy củ tỏi này cay quá”.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng hiểu ý, anh lập tức đứng dậy đi vào phòng chứa đồ bên cạnh.

Đúng lúc đó cửa bếp cũng bị mở ra.

Người quản lý đang đứng dạy bảo: “Nhanh tay nhanh chân lên cho tôi, sắp đến giờ ăn rồi!”

“Tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị đủ chưa? Đã rửa…”

Đang nói được nửa câu thì cửa bếp bị mở ra, thế nên quản lý cũng dừng lại, quay đầu nhìn.

“Mấy người là ai? Chỗ này là nơi rất quan trọng trong nhà bếp, người không phận sự miễn vào”, quản lý cau mày nói.

Một người áo đen mặt mũi khôi ngô lạnh lùng nói: “Đừng xen vào chuyện người khác!”

“Anh này, đây là bếp sau, phiền mấy người đi ra ngoài cho! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”, chỗ này là địa bàn anh ta quản lý, sao có thể để cho mấy người không rõ lai lịch xông vào làm loạn chứ?

Mấy người áo đen không thèm để ý đến quản lý, bọn họ cẩn thận quan sát tất cả những người trong phòng bếp. Sau khi xác định không có mục tiêu thì lập tức rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Những người trong bếp thấy mấy người này vô cùng kỳ lạ, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Trong suốt quá trình đó Trần Ngạo Kiều đã biểu hiện rất tự nhiên, vẻ mặt và phản ứng không khác những người khác là mấy, cộng thêm việc anh ta xuất hiện muộn nên không ai biết anh ta đi cùng Bạch Diệc Phi.

Quản lý lại thấy không ổn lắm. Nhà bếp là nơi vô cùng quan trọng, sao mấy người không phận sự kia lại có thể vào được chứ? Thế là quản lý không cam lòng đi ra ngoài, anh ta tính dạy dỗ mấy tên bảo vệ một lượt.

Lúc này bà cô béo thấy quản lý đi rồi thì lại bắt đầu quát: “Đừng nhìn nữa, nhanh chóng làm việc đi! Đừng có nhân cơ hội lười biếng!”

Bị nói như vậy thì mọi người lập tức cúi đầu làm việc của mình.

Đúng lúc Bạch Diệc Phi cũng đi ra, anh cầm một đôi găng tay đưa cho Trần Ngạo Kiều.

“Chờ chút nữa chúng ta sẽ rời đi”, Trần Ngạo Kiều nhỏ giọng nói.

Bạch Diệc Phi gật đầu.



Mấy phút sau người quản lý lại lại quay về, anh ta tiếp tục cằn nhằn. Sau khi nhìn thấy hai bọn họ đang mặc quần áo nhân viên phục vụ thì lại nói: “Hai người các cậu đừng bóc tỏi nữa. Mau đứng lên ra đằng trước phụ giúp đi”.

Bà cô béo liếc hai người một cái, cũng không nói gì.

Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều liếc nhìn nhau. Đây chính là một cơ hội tốt để bọn họ rời đi, vậy nên cả hai nhanh chóng đứng lên, vô cùng nghe lời đi ra ngoài.

Vừa đi ra đã nhìn thấy Từ Lãng cầm một chiếc khay trên tay, gã đang bưng bê thức ăn.

Nói thật thì Bạch Diệc Phi cũng không tưởng tượng được dáng vẻ bưng bê thức ăn của sát thủ bậc nhất thủ đô đâu, ừm, còn rất cố gắng thế này nữa. Nhưng nhìn trông có vẻ rất phù hợp.

Nhưng tên này định ở bên ngoài này bưng thức ăn luôn à? Chẳng lẽ không định tìm cơ hội trốn ra ngoài sao?

Từ Lãng hừ một tiếng: “Bọn họ vừa đi rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì đã hiểu, thế là anh và Trần Ngạo Kiều tự giác đi đến cửa sổ lấy đồ ăn, sau đó bưng thức ăn đến bàn ăn đã được chỉ định.

Tầm mười phút sau ba người Bạch Diệc Phi không thấy ai bên ngoài nữa thì định rời đi.

Nhưng mà mấy người kia lại quay lại.

Ba người Bạch Diệc Phi nhanh như chớp quay người lại. Luôn tay luôn chân bưng thức ăn, nhìn bọn họ không khác những nhân viên phục vụ bình thường chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK