Chương 62: Thành ý
Muốn đàm phán với tập đoàn Tân Tây thì vài người chức cao đi là được, vì sao tất cả bọn họ đều phải đến?
Ông cụ Lý không thể không giải thích: “Mọi người thử nghĩ xem, chúng ta không có thù oán gì với tập đoàn Tân Tây, tại sao bọn họ cứ phải chèn ép chúng ta?”
Mọi người lắc đầu, không rõ.
Ông cụ Lý bất lực: “Bọn họ không có thù oán với công ty trái cây Lý Thị, nhưng ai biết được một trong những người ngồi đây có ai gây thù với họ hay không?”
Mọi người nghe vậy thì đã hiểu rõ.
Ông cụ Lý tiếp tục nói: “Nếu thật sự có hiểu lầm gì thì chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi giải thích, như vậy bọn họ sẽ không làm khó chúng ta nữa”.
Vì thế, cả họ hơn hai mươi người, bao gồm cả Lý Phàm, cùng ngồi xe đến tập đoàn Hầu Tước.
Long Linh Linh nhìn đoàn người như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa cạn lời. Sau đó, cô ta không nói gì mà đưa đám người vào phòng hội nghị.
Bạch Diệc Phi cũng đã đến công ty, chỉ là anh không phải người nhà họ Lý vì thế mà trở về phòng làm việc của mình, rồi bảo người ta lắp camera để anh xem cuộc đàm phán của họ.
Chỉ là anh nhìn thấy Lý Phàm, lại không thấy Lý Tuyết đâu.
Một lúc lâu sau, người của tập đoàn Tân Tây vẫn chưa đến, ông cụ Lý hết kiên nhẫn, cười hỏi: “Thư ký Long, người của tập đoàn Tân Tây khi nào mới tới?”
Địa vị của ông ta ở nhà họ Lý rất cao nhưng đối với tập đoàn Hầu Tước mà nói, thì không đáng để nhắc đến. Cho dù chỉ là một thư ký thì vẫn lớn hơn chủ tịch của một công ty cỏn con.
Long Linh Linh nghe vậy thì cười nói: “Ông đợi một lát, tôi đi gọi điện hỏi xem”.
“Được, không phải vội, làm phiền cô rồi”, ông cụ Lý tiếp tục cười giả lả.
Trong phòng hội nghị, nhìn thấy Long Linh Linh, Lý Phàm lại nhớ đến tên chết tiệt Bạch Diệc Phi cùng chuyện bị đánh lúc trước, nhất thời lửa giận của gã ta dâng lên ngùn ngụt.
“Ông, chúng ta đàm phán với tập đoàn Tân Tây, tại sao phải để tập đoàn Hầu Tước làm chứng chứ? Hầu Tước dù lớn đến đâu cũng không có tư cách xen vào chuyện của chúng ta”.
Gã ta vừa nói xong, ông cụ Lý còn chưa lên tiếng, Lý Đại Hải đã ấn chặt tay gã: “Con ngồi im đi! Lần đàm phán này rất quan trọng với chúng ta, con tốt nhất là ngậm cái miệng lại”.
Ông cụ Lý “hừ” một tiếng, ý tứ rất rõ ràng.
Lý Phàm mặc dù không nói nhưng trong lòng rất bất mãn.
Lúc này, cửa phòng hội nghị lại mở ra, cả nhà Lý Tuyết bước vào.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết thì thở phào, nhưng vẻ mặt khó đăm đăm của cô lại khiến anh lo lắng.
Lý Tuyết bước vào khiến Lý Phàm xây xẩm mặt mày. Trước đây thân phận hai người cách nhau một trời một vực, nhưng bây giờ Lý Tuyết đã là cổ đông của Lý Thị, đối với cô, gã chỉ là tên nhân viên quèn.
Đến khi nhìn thấy Lý Cường Đông bên cạnh cô, thì cơn giận của Lý Phàm hoàn toàn bùng nổ: “Lý Cường Đông, ông đến đây làm gì? Đây là nơi ông muốn đến thì đến à?”
Lý Cường Đông là đứa con riêng mà ông cụ Lý không thừa nhận, cho nên người nhà họ Lý không ai tử tế với ông, toàn gọi thẳng tên.
Tâm trạng vốn đã cực tệ của Lý Tuyết bởi câu nói của Lý Phàm mà càng trở nên u ám, cô lạnh lùng: “Bố tôi cũng là người nhà họ Lý, tại sao không được đến?”
“Ông ta?”, Lý Phàm khẽ “xùy” một tiếng: “Cô thử hỏi xem có ai công nhận ông ta là người nhà họ Lý không?”
“Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây là để xem có hiểu lầm gì với tập đoàn Tân Tây hay không, đôi bên trực tiếp giải thích rõ ràng. Lý Cường Đông đến làm gì? Ông ta cả ngày ở trong nhà, không bước ra khỏi cửa, làm gì có cơ hội gây hiểu lầm với người ta? Không đến đây thì sợ người ta không biết mình còn tồn tại à? Hay là các người cho rằng tập đoàn Tân Tây và tập đoàn Hầu Tước quen biết với các người?”
Lý Tuyết tức giận nhưng nhất thời nghẹn họng.
Lý Phàm “hừ” một tiếng, không quan tâm nữa.
Lần này, Lý Đại Hải cũng không ngăn cản gã, Lý Cường Đông là con riêng, dù vô dụng nhưng vẫn có sự uy hiếp đến địa vị của ông ta, đương nhiên sự uy hiếp ấy cũng chẳng đáng là bao.
Chồng bị mắng, Lưu Tử Vân đương nhiên điên tiết: “Lý Phàm, cậu nói vậy mà nghe được à? Ông ấy dù sao cũng là bậc cha chú của cậu, cậu…”.
Lý Cường Đông lại chủ động can ngăn vợ, ông lắc lắc đầu, nói với mọi người: “Đến cũng đến rồi, cứ ngồi xuống đi!”
“Ông! Sao ông lại nhu nhược đến vậy chứ!”, Lưu Tử Vân đã tức đến nổ phổi.
Bị một thằng nhãi bậc con cháu gọi thẳng tên, nhạo báng, mà ông ta còn không phản kháng lấy một câu, đúng là đồ bỏ đi.
Lúc này, Lý Phàm lại đứng dậy: “Các người có tư cách gì mà làm bề trên của tôi? Còn nữa, đây không phải chỗ các người có thể ngồi, muốn ngồi thì biến ra chỗ khác!”
Ngón tay Lý Phàm chỉ vào một dãy ghế sát tường trong phòng hội nghị, chỗ đó thường để cho phiên dịch hoặc nhân viên cấp thấp ngồi.
Lý Tuyết tức giận vỗ bàn: “Lý Phàm, anh đừng có mà quá đáng!”
Lý Cường Đông lại cười nói: “Không sao, ngồi đâu cũng được”.
Nói xong ông đứng lên, ngồi vào chiếc ghế đặt sát tường.
Lý Tuyết thấy vậy thì không biết phải nói gì.
Lưu Tử Vân càng điên tiết, tức đến phát nghẹn.
Cuối cùng, Lý Tuyết và mẹ đành đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lý Cường Đông.
Thực ra Lý Tuyết là tổng giám đốc, cô ngồi lại cũng không ai dám nói gì, nhưng cô không thể để bố mẹ mình ngồi đó, còn bản thân lại lên trước ngồi được.
Mọi người thấy thế thì đều khinh thường mà nhìn cả nhà Lý Cường Đông.
Cái nhà này đúng là bỏ đi, bảo ngồi đâu thì ngồi đấy.
Mà ông cụ Lý lại vờ như không thấy gì, nhàn nhã ngồi uống trà.
Ông ta thật sự không thích Lý Cường Đông, bởi vậy mới thờ ơ, đối xử bất công với nhà bọn họ. Nếu không phải nể mặt tập đoàn Hầu Tước thì Lý Tuyết bây giờ vẫn chỉ là một nhân viên quèn bị người ta khinh thường.
Lúc này, cửa phòng hội nghị lại mở ra, năm sáu người mặc vest, đi giày da, toát lên vẻ tri thức tiến vào, sau đó ngồi xuống trước mặt mấy người nhà họ Lý.
Người đàn ông ngồi chính giữa chỉ chừng 30 tuổi, đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉn chu, khuôn mặt nghiêm nghị. Hắn từ tốn nói: “Xin chào, tôi là Lâm Nghị, tổng giám đốc tập đoàn Tân Tây”.
Người nhà họ Lý nghe vậy thì cười rối rít, gật đầu.
Ông cụ Lý đứng lên, vươn tay: “Chào anh, chào anh, xin hỏi chủ tịch có đến không?”
“Lúc nào cần, chủ tịch của chúng tôi sẽ đến”, Lâm Nghị lạnh nhạt nhìn ông cụ Lý, không bắt tay.
Ông cụ Lý lúng túng, đơ ra một lát mới ngồi xuống, nói: “Được, được”.
Hiện tại sự sống còn của Lý Thị đang nằm trong tay tập đoàn Tân Tây, cho dù đối phương có ngang ngược thế nào bọn họ cũng không dám phản kháng.
Lý Tuyết nhìn phản ứng của ông cụ Lý, cảm xúc lẫn lộn.
Lý Phàm ngoan ngoãn ngậm miệng, Lý Đại Hải thì cười giả lả.
Lâm Nghị dựa lưng vào ghế, bình thản nói: “Bắt đầu đi!”
“…”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mặc dù nói là đàm phán nhưng đàm phán cái gì? Đàm phán thế nào?
Lâm Nghị thấy bọn họ yên lặng thì nhíu mày: “Không bàn? Không phải các người nói muốn đàm phán à? Sao bây giờ lại không nói gì? Các người cho rằng chúng tôi có thời gian rảnh mà ngồi không với các người chắc?”
Nghe vậy, ông cụ Lý ngớ ra, vội vàng nói: “Không phải, chúng tôi không có ý đó, chỉ là…”.
“Tôi không muốn nghe giải thích, các người có bàn hay không đây?”, Lâm Nghị ngắt lời ông cụ Lý.
Thấy vậy, Lý Phàm chất vấn: “Ông tôi cho rằng sẽ gặp chủ tịch của các anh nên mới đến, các anh thì sao? Các anh yêu cầu đàm phán nhưng chủ tịch lại không thấy đâu thì bàn bạc kiểu gì? Các anh rõ ràng không có thành ý!”
Lâm Nghị liếc Lý Phàm một cái: “Thân phận của anh là gì mà đòi nói chuyện với tôi?”
Xong hắn lại nói tiếp: “Người muốn đàm phán là các người, chúng tôi chỉ đưa ra yêu cầu mà thôi, hơn nữa, chúng tôi không có thành ý thì làm sao?”
Lý Phàm nghẹn họng, không thốt nổi một lời.
“Ừm…”, ông cụ Lý cũng lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Nghị lại chỉ vào Lý Phàm nói: “Anh ta giữ chức vụ gì ở công ty?”