Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816: Các người cần phải trưởng thành

Bạch Diệc Phi không thể không nghĩ, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Kỳ Kỳ?

Giờ phút này Bạch Diệc Phi cũng không biết, cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, sau đó cõng Lục Miêu Miêu trên lưng, đi về chỗ cũ.

Sắc trời dần tối.

Thân thể Bạch Diệc Phi rất yếu, đây là triệu chứng thường xuất hiện sau mỗi lần anh cuồng hóa, hơn nữa anh đã ngâm mình trong nước biển quá lâu, lại thêm việc bị thương, giờ đây thể xác lẫn tâm hồn anh đều đã kiệt sức.

Cuối cùng Bạch Diệc Phi không chịu nổi nữa, ngất ở một bên rồi ngủ thiếp đi.

...

Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi bị cái lạnh đánh thức.

Ban ngày nhiệt độ rất cao vì có ánh nắng mặt trời, nhưng đêm xuống gió biển thổi qua sẽ rất lạnh, thế nên anh giật mình tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện ngọn lửa bên cạnh đã tàn, chẳng trách lại lạnh đến thế.

Nhìn Lục Miêu Miêu và Lục Dương bên cạnh, họ cũng đang run lên vì lạnh.

Bạch Diệc Phi ngồi dậy, nhìn một chút, thầm mừng: “May mà trời không mưa!”

Sau đó anh dùng những tia lửa nhỏ còn sót lại để nhóm một đống lửa mới.

Một lúc sau thì Lục Dương không còn run rẩy nữa.

Nhưng Lục Miêu Miêu thì vẫn run cầm cập, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh khó khăn đứng dậy đi đến chỗ cô ta, vươn tay sờ lên trán Lục Miêu Miêu.

Nóng!

Bạch Diệc Phi giật mình, đây là đang bị sốt sao?

Thể chất của con gái tương đối yếu, ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, trước đó lại còn bị thương, dĩ nhiên sẽ không chịu được.

Bạch Diệc Phi không khỏi lo lắng, nếu chỉ đơn giản là bị lạnh thì rất dễ giải quyết, nhưng nếu vết thương bị nhiễm trùng thì ở trên hòn đảo không người này, sẽ rất khó xử lý.

Không biết có phải do vết thương bị nhiễm trùng gây nên hay không, Bạch Diệc Phi đưa tay vén váy của Lục Miêu Miêu lên.

Mà Lục Miêu Miêu nằm trên mặt đất vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ say vì sốt, cô ta vẫn còn tỉnh táo, biết Bạch Diệc Phi ở bên cạnh, còn sờ lên trán mình nữa.

Cô ta muốn tỉnh dậy nhưng lại sợ, thế nên mới giả vờ ngủ tiếp.

Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi lại nắm lấy váy cô ta lên, dường như muốn vén lên.

Tim của Lục Miêu Miêu đập thình thịch.

Cô ta sợ hãi và bối rối.

Cùng lúc đó, tiếng hét vang lên từ phía sau Bạch Diệc Phi.

“Anh đang làm gì thế? Đồ cầm thú, mau buông chị tôi ra!”

Là Lục Dương, không biết cậu ta tỉnh lại từ lúc nào.

Lục Dương thấy Bạch Diệc Phi muốn vén váy của Lục Miêu Miêu lên thì rất lo lắng, hoảng sợ bò lên, muốn xông tới đẩy Bạch Diệc Phi ra.

Nhưng Bạch Diệc Phi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Dương, cậu ta liền sợ hãi đứng yên tại chỗ, không dám bước lên phía trước một bước.

Cảnh Bạch Diệc Phi giết chết hai cao thủ cấp 2 trên tàu, đánh gãy tay sư đệ của Đạo Trưởng vẫn còn hiện lên trong đầu Lục Dương, cảnh tượng đó đừng nói đến Lục Dương, ngay cả những cao thủ cấp 2 kia cũng bị dọa sợ.

Từ việc này Lục Dương cũng có nhận thức mới về thực lực của Bạch Diệc Phi.

Đối mặt với một Bạch Diệc Phi như vậy, chỉ cần một ánh mắt là đã làm cậu ta sợ đến phát run.

Nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ đang bắt nạt chị gái cậu ta, cậu ta chỉ có thể cắn chặt răng, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Miêu Miêu cũng không dám thức dậy, vì sợ rằng sau khi tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với điều gì đó mà cô ta không chấp nhận được.

Bạch Diệc Phi lườm Lục Dương xong bèn không thèm đếm xỉa đến cậu ta nữa, thay vào đó vén váy Lục Miêu Miêu lên, cởi sợi dây buộc ở vết thương ra.

“Tôi vẫn chưa làm gì cậu đã không dám bước tới sao?”, Bạch Diệc Phi vừa làm việc của mình vừa nói: “Nhìn chị cậu bị tôi ức hiếp, đến một chút dũng khí cũng không có à?”

“Chỉ dựa vào cậu, còn muốn tìm tôi báo thù? Cậu có tin được không?”

Lời nói của Bạch Diệc Phi câu nào câu ấy như xát muối vào vết thương của Lục Dương, đồng thời càng khiến cậu ta tức giận hơn, nhưng chân cậu ta như bị đông cứng, vẫn không dám động đậy.

Lục Dương hung hăng nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó nhìn thấy anh cởi miếng vải băng ra, trên bắp chân có một vết thương đầy máu khô.

Lục Dương sững sờ.

Lúc này cậu ta mới phản ứng lại, thì ra chị cậu ta bị thương, Bạch Diệc Phi chỉ là giúp cô ta xử lý vết thương mà thôi.

Ở đây cái gì cũng không có, Bạch Diệc Phi lại không phải là Lưu Hiểu Anh, căn bản không hiểu biết gì về thảo dược, vì vậy anh chỉ có thể lấy dao găm ra hơ qua lửa.

Vừa hơ anh vừa nói với Lục Miêu Miêu: “Tôi biết cô tỉnh rồi, lát nữa sẽ rất đau, cô cố nhịn một chút”.

Phản ứng của Lục Miêu Miêu đã bị anh nhìn thấy, đương nhiên biết là cô ta không ngủ.

Lục Miêu Miêu có chút luống cuống, không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi, chỉ có thể nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.

Lục Dương thì nhìn Lục Miêu Miêu với ánh mắt kì lạ.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đã hơ xong lưỡi dao, anh đặt dao vào vết thương hở của Lục Miêu Miêu.

“A!”

Lục Miêu Miêu biết là sẽ đau nhưng vẫn không nhịn được mà hét lên một tiếng.

Nghĩ cũng đúng, cô ta chỉ là một cô bé, được chiều chuộng từ bé đến lớn, nào đã từng chịu đau đớn như vậy bao giờ.

Hơn nữa, cho dù có là đàn ông, dù có chịu đựng đau đớn giỏi đến đâu thì cũng có khi không chịu được.

Lúc này, Bạch Diệc Phi ở một bên nói với Lục Dương: “Lại đây!”

Lục Dương đứng yên không dám nhúc nhích.

“Lại đây”, Bạch Diệc Phi nói lại lần nữa: “Đừng lãng phí thời gian”.

Lục Dương do dự một chút nhưng vẫn bước qua, có điều cậu ta luôn cảnh giác với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Đưa tay của cậu cho chị gái cậu dùng”.

Lục Dương lập tức hiểu ý, ngồi xổm xuống đưa cánh tay đến bên miệng Lục Miêu Miêu, thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị, chị cắn tay em”.

Lục Miêu Miêu bây giờ đau đến mức không còn quan tâm đến xung quanh nữa, ý thức của cô ta có chút mơ hồ, khi một bàn tay đưa ra trước mặt mình, cô ta chỉ có thể cắn theo bản năng.

Lục Miêu Miêu vừa cắn xuống, cả khuôn mặt của Lục Dương trở nên vặn vẹo, nhưng cậu ta kiên quyết nhịn đau mà không hét lên.

Bạch Diệc Phi tiếp tục dùng dao để làm nóng vết thương.

Để di dời lực chú ý của mình, Lục Dương cúi đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi có thể phát hiện ra ánh mắt của cậu ta, anh khẽ nói: “Đau là đúng rồi”.

“Cậu vẫn còn nhỏ, mới 15 tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, đầu óc còn non nớt, chỉ biết làm việc bốc đồng mà không tính toán đến hậu quả, vì vậy tôi không trách cậu”.

“Tôi cũng lười không muốn nói những đạo lý lớn lao với cậu, vì cậu căn bản nghe không vào tai, tôi chỉ có thể nói, bây giờ cậu muốn giết tôi báo thù, căn bản không thể làm được”.

Vừa dứt lời, Lục Miêu Miêu đã buông tay Lục Dương ra.

Bạch Diệc Phi thuận thế kéo tay Lục Dương, nhàn nhạt nói: “Cố nhịn”.

Nói xong, anh kề con dao vào vết thương trên tay Lục Dương.



“A!”

Lục Dương vốn dĩ không hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, đột nhiên bị anh dí dao vào tay, không khỏi hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó, cậu ta cắn chặt răng không cho bản thân hét lên nữa.

Lời của Bạch Diệc Phi làm cậu ta rất khó chịu, cậu ta cũng biết mình không là gì cả so với Bạch Diệc Phi, bây giờ cậu ta càng không muốn Bạch Diệc Phi coi thường thêm nữa.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tôi đi theo các người là muốn giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta, nhưng bây giờ, tôi thấy không cần thiết nữa”.

“Các người cứ đến tìm tôi trả thù đi, nhưng trước đó, các người cần trưởng thành, phải biết phân biệt đúng sai, đừng ngu ngốc để người ta lợi dụng”.

Bạch Diệc Phi lúc này đột nhiên hiểu ra rằng, con người muốn sống tiếp thì phải có một lí do, không thì sống có khác gì với chết đâu?

Sau khi băng bó vết thương cho Lục Miêu Miêu, Bạch Diệc Phi bèn rời đi, ngồi ở một bên.

Lục Miêu Miêu cũng ngồi dậy, đưa tay sờ nhẹ lên vết thương đã được băng bó, sau đó nhìn Lục Dương đang im lặng, khẽ nói: “Lục Dương, anh ta nói đúng, chúng ta không quá ấu trĩ rồi”.

Lục Dương quỳ xuống trước mặt Lục Miêu Miêu, nắm chặt tay và khóc nức nở.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK