Chương 887: Tổn thất nặng nề
Sau đó, Lý Cường Đông nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi thôi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu: “Chú Lý, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi”.
Lý Cường Đông ừ một tiếng, cũng không nán lại lâu thêm mà xoay người rời đi.
Lưu Hiểu Anh nhìn theo bóng lưng của Lý Cường Đông, sự kìm nén trước đó trong thoáng chốc biến mất, nhưng...
Cô ta nhớ đến những lời mà Lý Tuyết đã nói với mình, trong lòng lại có chút do dự, chuyện này rốt cuộc cũng sẽ làm tổn thương một ai đó.
Nếu đã như vậy, Lưu Hiểu Anh nở một nụ cười chói mắt: “Vậy thì để tôi tới đi”.
...
Cùng lúc đó, một trận chiến lớn trên Đảo Lam cũng chính thức bắt đầu.
Trương Hoa Bân vốn tưởng rằng đây là một cuộc chiến dễ dàng, nhưng kết quả lại khiến anh ta bất ngờ không thôi.
Người của Bạch Diệc Phi đang mai phục ở thành phố Quang Minh, cũng hoàn toàn không ngờ tới, người tham gia trận đấu đầu tiên của nhà họ Lâm toàn bộ đều bị tiêu diệt, mà quân đội chính thức đi chi viện trước đó cùng người của tổ chức Cuồng Sa cũng chết và bị thương vô số.
Lúc này, Lại Kha với toàn thân máu tươi tháo chạy trở lại, quần áo của hắn ta dường như được nhuộm qua máu, không có mấy chỗ được coi là sạch sẽ, trên vai còn có một lỗ máu.
Hắn chạy vào tòa nhà chính thức, ánh mắt mang theo cơn thịnh nộ, gầm lên giận dữ với Trương Hoa Bân và những người khác: “Mẹ kiếp! Đây con mẹ nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều cao thủ cấp một như vậy?”
“Mẹ kiếp, tại sao các người không nói cho tôi biết đối phương có nhiều cao thủ cấp một như vậy?”
“Cái gì?”, Trương Hoa Bân kinh ngạc trợn to hai mắt, đứng bật dậy: “Làm sao có thể?”
“Ngay cả cao thủ cấp hai cũng rất khan hiếm, cao thủ cấp một phải càng hiếm hơn mới phải!”
“Đúng vậy, đây…”
Mọi người nghe được tin tức này đều hết sức kinh hãi.
Nhưng bất kể như thế nào, Lại Kha đã bị thương thành bộ dáng này, vậy lời nói của hắn không thể sai được.
“Mau! Bác sĩ!”, Trương Hoa Bân lập tức kêu lên, gọi người tới xử lý miệng vết thương cho Lại Kha trước.
Lại Kha được nhân viên y tế xử lý, tâm trạng hắn ta lúc này mới dịu đi một chút, sau đó nói với mọi người: “Cũng may bọn họ chỉ có hai cao thủ cấp một, những người khác đều không đáng nhắc tới”.
“Thành viên trong tổ chức Cuồng Sa của chúng ta cũng không tồi, dùng tám người cứ thế liều mạng giết chết một cao thủ cấp một!”
Nói đến đây, trong lòng hắn hả dạ, giống như chính hắn mới là người đã giết chết cao thủ cấp một đó.
Nhưng khi Trương Hoa Bân và những người khác nghe được lời này thì cả trái tim chùng xuống.
Trần Ngạo Kiều lập tức trừng mắt, tức giận nói: “Đã chết tám người của tổ chức Cuồng Sa?”
Vẻ mặt của Lại Kha lại thản nhiên: “Có một người bị bắt rồi, còn một người nữa cũng vậy, nhưng anh ta cũng khá lợi hại, cứng rắn lao vào cùng chết với cao thủ cấp một kia, nói ra thì chúng ta cũng không thua thiệt”.
“Đúng rồi, tôi cảm giác bên kia có lẽ còn có một cao thủ cấp một nữa, hơn nữa còn không ít, việc này phải lập tức báo cho Bạch Diệc Phi biết, nếu không chúng ta căn bản không có cách đánh trả lại”.
Trần Ngạo Kiều nghe được lời này thì hai mắt đỏ hoe, siết chặt nắm đấm.
Trong lòng những người khác cũng không dễ chịu.
Người của tổ chức Cuồng Sa là những người anh em mà Bạch Diệc Phi quan tâm tới nhất, trước kia có một người hy sinh đã khiến anh buồn bã rất lâu, gần như phát điên, mà lần này, vậy mà chết 10 người.
Nếu như Bạch Diệc Phi biết được, chắc chắn sẽ phát điên mất!
Từ Lãng liền lên tiếng: “Việc này tạm thời cứ giấu anh ấy đi”.
Lại Kha nghe vậy lại cả giận nói: “Khốn kiếp, anh có phải muốn chúng ta đều chết hay không? Một việc nghiêm trọng như vậy, anh lại còn muốn giấu giếm Bạch Diệc Phi?”
“Một tên rác rưởi cấp ba như anh, có thể giải quyết được một chuyện lớn như này sao? Hả?”
Nghe vậy ánh mắt Từ Lãng rét lạnh, vừa định nói gì đó, Bạch Hổ kịp thời ngăn anh ta lại: “Bây giờ không phải là lúc nội chiến, chúng ta phải tìm cách giải quyết tình huống trước mắt này”.
“Ý của anh Lãng là tạm thời không cần phải báo cho Bạch Diệc Phi biết đã có nhiều người trong nhóm Cuồng Sa chết như vậy, nếu không, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ rất lo lắng, một khi nóng vội sẽ dễ mắc sai lầm."
"Cho nên, chúng ta chỉ cần báo cho Bạch Diệc Phi những việc xảy ra ở đây, khiến anh ấy nhanh chóng trở về là được, đừng nhắc tới chuyện của nhóm Cuồng Sa”.
Từ Lãng gật đầu.
Trương Hoa Bân lập tức hiểu ý: “Được, tôi lập tức thông báo cho anh ấy”.
Lai Kha lại bất mãn chửi rủa: “Được cái gì mà được? Các người nói như vậy thì Bạch Diệc Phi làm sao có thể biết tình cảnh ngộ chúng ta hiện tại nguy hiểm như thế nào?
“Xoạt!”
Một đoản đao với ánh sáng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện.
Lại Kha trong nháy mắt giật mình kinh ngạc, lập tức phản ứng lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, thanh đao của Từ Lãng đã kề trên cổ hắn ta.
Phòng hội nghị thoáng chốc rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Lại Kha nhìn chằm chằm Từ Lãng trước mặt, không thể tin được mà hỏi: “Làm sao có thể?”
Từ Lãng mới chỉ là cấp 3, khoảnh khắc kia, quá nhanh, hắn ta vậy mà không thể né tránh, điều này quá khó tin?
Từ Lãng sắc mặt âm trầm nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Hừ! Mỗi người đều từng bước đi lên từ thấp đến cao!”
Trần Ngạo Kiều bước tới vài bước đè chặt lấy tay Từ Lãng, anh ta lúc này mới thu lại đoản đao của mình.
Sau đó Trần Ngạo Kiều nhìn Lại Kha chằm chằm nói: “Bạch Hổ và Từ Lãng là những người đầu tiên đi theo Bạch Diệc Phi, địa vị của hai người họ trong lòng Bạch Diệc Phi không phải ai cũng có thể dễ dàng thay thế được”.
“Anh đừng tưởng rằng thực lực của mình dũng mãnh liền có thể dùng lời nói xúc phạm người khác! Hơn nữa, bọn họ hiện tại đã thành công tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp hai, mặc dù chỉ là hạ cấp, nhưng kỹ năng ám sát của Từ Lãng cùng kĩ thuật thực chiến của Bạch Hổ chưa chắc đã không đánh bại được một cấp hai trung cấp như anh”.
Lại Kha nghe xong những lời này, trong tiềm thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhất thời không biết phải nói gì.
Có lẽ thực lực của bản thân Lại Kha mạnh mẽ, trong số những người ở đây, chỉ có Trần Ngạo Kiều và Sa Phi Dương là có thể so sánh với hắn, bởi vậy khi sống chung với nhau, hắn sẽ tôn trọng hai người này một chút, còn về phần những người khác, hắn hoàn toàn không coi ra gì.
Nhưng hắn không ngờ tới là người mà hắn tưởng chỉ một tên rác rưởi cấp ba, nhanh như vậy đã tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp hai!
Hơn nữa, hắn còn biết thân phận trước kia của Từ Lãng, là sát thủ đứng đầu của thủ đô!
Sở trường của sát thủ là ám sát, ẩn nấp, bởi vậy cho dù cấp bậc của hắn ta cao hơn Từ Lãng, nhưng khi đối mặt với anh, cũng không nhất định sẽ giành được chiến thắng, suy cho cùng không ai biết được khi nào sát thủ sẽ ra tay!
Trương Hoa Bân thấy vậy, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ nói cho Bạch Diệc Phi biết về những thay đổi ở đây, để anh ấy nhanh chóng trở lại”.
“Sau đó, chúng ta dốc hết toàn lực giải cứu người anh em bị bắt giữ kia!”
Vừa dứt lời, Lại Kha lập tức nói: “Đối phương có cao thủ cấp một, mấy người chúng ta đều không phải là đối thủ của họ, đi tới đó sẽ chỉ càng chết thêm nhiều người thôi!”
Trương Hoa Bân nghe vậy thì lắc đầu: “Anh không hiểu rõ Bạch Diệc Phi, anh ấy xem trọng mỗi người anh em như nhau, anh ấy sẽ không từ bỏ bất kỳ người nào, cho dù phải trả giá đắt như đến đâu!”
“Người của nhóm Cuồng Sa đều do một tay Bạch Diệc Phi bồi dưỡng, cũng là những người anh em nguyện ý vì anh ấy mà bán mạng, bởi vậy, cho dù là bị bắt, bất luận phải chịu giày vò như ra sao, đều sẽ không bán đứng Bạch Diệc Phi”.
“Việc mà chúng tôi muốn làm, là làm cho anh ấy bớt đau khổ”.
Nói tới đây, Trương Hoa Bân bỗng nhiên vỗ vỗ vai Lại Kha, thở dài nói: "Nếu đổi lại thành anh, anh ấy cũng sẽ làm như vậy!”
Lại Kha nghe được câu này thì có chút sững sờ, dường như có chút không thể lý giải nổi, lại có chút hâm mộ cùng nhiệt huyết.
Trương Hoa Bân không nhìn Lại Kha nữa, mà nói với mọi người: “Chuẩn bị xong, lập tức xuất phát!”
Sau đó mọi người đi chuẩn bị.
...
Khi mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Lại Kha và Trương Hoa Bân.
Lại Kha thấy Trương Hoa Bân cũng đang thu dọn đồ đạc, không nhịn được mà mở miệng gọi: “Anh Trương”.
“Sao thế?”, Trương Hoa Bân quay đầu nhìn lại, thấy Lại Kha còn chưa rời đi thì hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
Lai Kha ngập ngừng, lúc này mới nói: “Tôi cảm thấy, các người là những người kỳ quái nhất mà tôi từng gặp trong đời này, đặc biệt là Bạch lão đại, anh ta rõ ràng là một thương nhân, lại không giống như một thương nhân”.
Lời này vừa nói ra, Trương Hoa Bân ngẩn người.
Điều mà Lại Kha muốn nói, Bạch Diệc Phi là một thương nhân, thương nhân thì luôn hướng về lợi ích, sẽ không tính toán thiệt hơn như vậy.
Bởi vậy vì cứu một người thuộc hạ nhỏ bé mà phải tổn thất càng nhiều người hơn, đây là một tính toán không có lợi nhất, cũng không phải là việc mà một người thương nhân sẽ làm.
Trương Hoa Bân ngẩn người xong thì cười đáp: “Đây chính là lý do tại sao chúng tôi sẵn sàng bán mạng cho anh ấy”.
Lại Kha vẫn còn nghi hoặc: “Chính vì lý do này? Bởi anh ta coi trọng từng người như anh em?”
“Ừm”, Trương Hoa Bân gật đầu rồi lại cười: “Tưởng chừng như đơn giản, nhưng có thể làm được thì rất khó”.
Lại Kha nghe xong liền cúi đầu trầm tư.
Trương Hoa Bân nói đúng, một điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất khó thực hiện.