Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1058: Phá trận

Người của tứ đại gia tộc thở phào.

Ngay cả Long Linh Linh cũng thầm thấy nhẹ nhõm, may sao không tại cô ta mà hỏng việc.

Tùng Thảo Giác xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì cuộc giao dịch mà Bạch Diệc Phi nói.

Tối hôm đó, Bạch Diệc Phi đưa hộp tro cốt của Tùng Lệ Tư về nhà họ Tùng nhưng không ai biết trong chiếc hộp đó có một chiếc bút ghi âm.

Toàn bộ cuộc đối thoại hôm đó đều được ghi âm lại.

Bạch Diệc Phi đưa bản ghi âm cho Bạch Khiếu, để Bạch Khiếu giao cho liên minh doanh nghiệp, sau đó anh lại để Bạch Khiếu đưa bản sao ghi âm cho các bên truyền thông.

Chỉ trong ngày hôm qua, bản ghi âm đã truyền khắp trên các trang truyền thông ở thủ đô.

Dưới áp lực của dư luận, chính phủ và liên minh doanh nghiệp chấp hành vô cùng quyết đoán.

Vì thế, dưới sự hộ tống của liên minh doanh nghiệp cùng Bạch Khiếu, Tùng Thảo Giác nhanh chóng trở lại nhà họ Tùng, cũng rửa sạch tội danh lúc trước.

Tùng Thảo Giác đã kể lại đại khái mọi chuyện với đám người Bạch Vân Bằng, chỉ là ông ta không nhắc đến Bạch Diệc Phi, chỉ nói có một người thần bí giúp đỡ.

Đám người Bạch Vân Bằng nghe xong thì hiểu ra.

Diệp Hoan suy nghĩ một lúc xong mới nói thầm với Bạch Vân Bằng: “Chú Bạch, sao cháu lại thấy cách làm này có vẻ giống với Bạch Diệc Phi?”

Bạch Vân Bằng nghe xong cũng lộ vẻ đồng ý.

Vương Thạch Khánh thở dài, lắc đầu cười gượng: “Thủ đoạn cao minh! Tôi muốn biết là ai làm?”

“Biết thì có ích gì?”, Vương Tư Tư cười khẩy: “Bây giờ tập đoàn Phong Hỏa không thuộc về nhà họ Vương nữa rồi, mà khách sạn Bác Nhã là sản nghiệp của tập đoàn Phong Hỏa”.

“Các người bây giờ nên nghĩ xem rời đi thế nào”.

Đám người hóng chuyện đều nhìn Vương Thạch Khánh.

Vương Thạch Khánh lại không có phản ứng gì quá khích nhưng Vương Gia Tuấn lại rất kích động.

“Một đám chó má ăn nói vớ vẩn, các người đều nói dối, đến đây để làm loạn!”, Vương Gia Tuấn tức giận gào lên.

Nhưng những người đến tham dự hôn lễ lại không nghĩ vậy.

So với nhà họ Vương đột nhiên xuất hiện, bọn họ càng tin tưởng tứ đại gia tộc cùng tập đoàn Phi Tuyết.

Bố mẹ Long Linh Linh thấy vậy thì sốt ruột.

Bố Long Linh Linh hỏi Vương Thạch Khánh: “Thông gia, rốt cuộc là thế nào?”

Vương Thạch Khánh cười nhạt: “Không có chuyện gì lớn, ông thông gia không cần lo lắng”.

Không phải chuyện gì lớn?

Mọi người ngây ra.

Sau đó, Vương Thạch Khánh đột nhiên cười gằn: “Tôi có một cách có thể bảo vệ được địa vị của tập đoàn Phong Hỏa”.

Lâm Cuồng thấy vậy thì cười khẩy: “Đến lúc này rồi ông còn có cách gì nữa?”

Vương Thạch Khánh đột nhiên bật cười khiến người ta cảm thấy phát lạnh: “Nếu những người giữ cổ phần đều chết bất ngờ thì những cổ phần đó chẳng phải sẽ bị niêm phong tạm thời hay sao?”

“Như vậy nhà họ Vương sẽ có thời gian cứu vãn tập đoàn Phong Hỏa”.

Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

“Ông định làm gì?”, Diệp Hoan tức giận nói.

Lâm Cuồng khựng lại một cái rồi cười khẩy: “Chẳng lẽ ông muốn giam toàn bộ chúng tôi ở đây? Ông có năng lực này chắc?”

Vương Thạch Khánh cười nói: “Thử rồi sẽ biết”.

Vừa nói ông ta vừa nhìn ra phía sau bọn họ.

Tất cả mọi người đều quay sang theo tầm nhìn của ông ta.

Sau đó bọn họ phát hiện nước biển đột nhiên dâng trào, khiến người ta càng kinh hãi là nước biển dâng cao đến tận hơn mười mét, bao lấy tất cả mọi người.



Điều kỳ lạ nhất là nước biển chỉ bao quanh bọn họ chứ không đổ ập xuống.

“Đậu má! Chuyện gì thế này?”

“Bọn họ biết pháp thuật!”

“A!”

Hầu hết mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Lúc này, Bạch Vân Bằng nói to: “Mọi người đừng sợ, đây chỉ là trận pháp che mắt mà thôi!”

Người bình thường quả thật rất ít khi gặp nhưng gia chủ của tứ đại gia tộc đều biết.

Nhưng cho dù vậy thì những người đó vẫn rất sợ hãi, hoàn toàn không lọt tai mấy lời Bạch Vân Bằng nói.

Hiện trường hỗn loạn, tràn ngập tiếng hét.

Bạch Vân Bằng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa mà quay sang nhìn Vương Thạch Khánh: “Ông nhốt chúng tôi lại thì thế nào? Hiệu lực của trận pháp sớm muộn gì cũng biến mất, sau đó rồi sao?”

Vương Thạch Khánh im lặng, Vương Gia Tuấn lại đắc ý cười nói: “Haha… Có thể làm gì các người? Chỗ này của chúng tôi có hơn mười cao thủ hạng một, trước khi trận pháp mất tác dụng, các người cảm thấy bản thân có thể sống mà rời khỏi à?”

Hắn vừa dứt lời, hơn mười người đàn ông mặc đồ đen bó sát bước ra, đồng thời trong đó còn có một người đẩy một ông lão ngồi xe lăn ra.

Ông lão đó chính là chú Dương.

Trận pháp trước mắt chính là do ông ta dựng lên.

Vương Gia Tuấn cười lạnh, nói: “Tôi đã điều tra về tình trạng của mấy người rồi, chỉ có ông dựa vào sức mạnh của dòng máu mà miễn cưỡng tiến vào hàng cao thủ cấp một”.

“Còn những người khác không phải cấp ba thì cũng là cấp hai, hoàn toàn không thể chạy được. Cho dù bên ngoài có cao thủ cấp một tới cứu các người cũng vô ích, bởi vì bọn chúng không vào được!”

“Haha, bây giờ thì biết tôi có thể làm gì các người rồi chứ?”

Nghe vậy, đám người Bạch Vân Bằng đều cảm thấy kinh hãi.

Lúc này cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao nhà họ Vương biết cổ phần tập đoàn Phong Hỏa bị thu mua mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Bởi vì bọn chúng vẫn còn bài tẩy, cũng đã sớm tính toán ổn thỏa rồi.

Vương Gia Tuấn huênh hoang nói: “Các người biết bây giờ mình là gì không?”

“Các người chính là cá chậu chim lồng!”

“Haha…”

Vương Thạch Khánh cau mày, quát Vương Gia Tuấn: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi!”

Vương Gia Tuấn lập tức thu lại vẻ mặt trào phúng, nghiêm túc nhìn những cao thủ cấp một, nói: “Lên, giết bọn chúng!”

Sau đó một cao thủ cấp một lập tức xông về phía đám người Bạch Vân Bằng.

Bạch Vân Bằng thấy vậy thì hét lên: “Cẩn thận!”

Đồng thời, hai mắt ông biến thành màu đỏ, tóc biến trắng, khí thế cả người đột nhiên tăng cao.

Một cao thủ cấp một bậc thấp đến trước mặt Bạch Vân Bằng rồi tung cú đấm về phía ông.

Bạch Vân Bằng hét lên một tiếng rồi cũng tung nắm đấm.

“Ầm!”

Hai cú đấm va vào nhau phát ra âm thanh vang dội.

Cao thủ cấp một kia liên tục lui về sau, Bạch Vân Bằng không những không lui mà còn vung nắm đấm lên lần nữa.

Nhưng người phía sau cũng xông lên, lại có hai cao thủ cấp một tấn công ông.

Bạch Vân Bằng dựa vào sức mạnh của dòng máu mà miễn cưỡng chống lại ba cao thủ cấp một nhưng những người khác thì không thể.

Bởi vì bọn họ không ai là cao thủ cấp một cả.

“Bọn họ biết pháp thuật!”

“A!”

Hầu hết mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Lúc này, Bạch Vân Bằng nói to: “Mọi người đừng sợ, đây chỉ là trận pháp che mắt mà thôi!”

Người bình thường quả thật rất ít khi gặp nhưng gia chủ của tứ đại gia tộc đều biết.

Nhưng cho dù vậy thì những người đó vẫn rất sợ hãi, hoàn toàn không lọt tai mấy lời Bạch Vân Bằng nói.

Hiện trường hỗn loạn, tràn ngập tiếng hét.

Bạch Vân Bằng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa mà quay sang nhìn Vương Thạch Khánh: “Ông nhốt chúng tôi lại thì thế nào? Hiệu lực của trận pháp sớm muộn gì cũng biến mất, sau đó rồi sao?”

Vương Thạch Khánh im lặng, Vương Gia Tuấn lại đắc ý cười nói: “Haha… Có thể làm gì các người? Chỗ này của chúng tôi có hơn mười cao thủ hạng một, trước khi trận pháp mất tác dụng, các người cảm thấy bản thân có thể sống mà rời khỏi à?”

Hắn vừa dứt lời, hơn mười người đàn ông mặc đồ đen bó sát bước ra, đồng thời trong đó còn có một người đẩy một ông lão ngồi xe lăn ra.

Ông lão đó chính là chú Dương.

Trận pháp trước mắt chính là do ông ta dựng lên.

Vương Gia Tuấn cười lạnh, nói: “Tôi đã điều tra về tình trạng của mấy người rồi, chỉ có ông dựa vào sức mạnh của dòng máu mà miễn cưỡng tiến vào hàng cao thủ cấp một”.

“Còn những người khác không phải cấp ba thì cũng là cấp hai, hoàn toàn không thể chạy được. Cho dù bên ngoài có cao thủ cấp một tới cứu các người cũng vô ích, bởi vì bọn chúng không vào được!”

“Haha, bây giờ thì biết tôi có thể làm gì các người rồi chứ?”

Nghe vậy, đám người Bạch Vân Bằng đều cảm thấy kinh hãi.

Lúc này cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao nhà họ Vương biết cổ phần tập đoàn Phong Hỏa bị thu mua mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Bởi vì bọn chúng vẫn còn bài tẩy, cũng đã sớm tính toán ổn thỏa rồi.

Vương Gia Tuấn huênh hoang nói: “Các người biết bây giờ mình là gì không?”

“Các người chính là cá chậu chim lồng!”

“Haha…”

Vương Thạch Khánh cau mày, quát Vương Gia Tuấn: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi!”

Vương Gia Tuấn lập tức thu lại vẻ mặt trào phúng, nghiêm túc nhìn những cao thủ cấp một, nói: “Lên, giết bọn chúng!”

Sau đó một cao thủ cấp một lập tức xông về phía đám người Bạch Vân Bằng.

Bạch Vân Bằng thấy vậy thì hét lên: “Cẩn thận!”

Đồng thời, hai mắt ông biến thành màu đỏ, tóc biến trắng, khí thế cả người đột nhiên tăng cao.

Một cao thủ cấp một bậc thấp đến trước mặt Bạch Vân Bằng rồi tung cú đấm về phía ông.

Bạch Vân Bằng hét lên một tiếng rồi cũng tung nắm đấm.

“Ầm!”

Hai cú đấm va vào nhau phát ra âm thanh vang dội.

Cao thủ cấp một kia liên tục lui về sau, Bạch Vân Bằng không những không lui mà còn vung nắm đấm lên lần nữa.

Nhưng người phía sau cũng xông lên, lại có hai cao thủ cấp một tấn công ông.

Bạch Vân Bằng dựa vào sức mạnh của dòng máu mà miễn cưỡng chống lại ba cao thủ cấp một nhưng những người khác thì không thể.

Bởi vì bọn họ không ai là cao thủ cấp một cả.

Cách bọn họ không xa, Diệp Giả bị đấm bay ra.

Đúng lúc này, làn nước biển vây quanh bọn họ đột nhiên biến mất.

Thấy vậy tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhất là chú Dương – người sắp đặt trận pháp. Ông ta kinh ngạc trợn trừng mắt.

Vương Gia Tuấn thấy vậy vội hỏi: “Chú Dương, chuyện gì vậy?”

Chú Dương sau khi hết kinh ngạc thì vẻ mặt trở nên trầm trọng: “Có cao thủ phá trận!”

Vừa dứt lời, một bóng người đàn ông từ từ hiện ra, người đó chạy vội từ xa đến.

Chú Dương càng kinh ngạc không thôi: “Bọn họ cũng có trận sư!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK