Chương 645: Tin vui
Lý Tuyết lại ngắt lời Bạch Diệc Phi: “Em biết, anh không cần phải giải thích với em. Lúc nãy em nhận được một tin nhắn”.
“Nội dung là bảo em dặn anh phải cảnh giác người bạn mới kia, ông ta không đơn giản như anh nghĩ”.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi hơi kinh ngạc.
Người bạn mà cô vừa nói rõ ràng không phải là Diệp Ngải.
Sau đó, Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Muộn vậy rồi mà vẫn có người gửi tin nhắn cho em?”
Lời nói của anh có hơi ghen tuông, hơn nữa còn lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Tuyết im lặng một lát mới nói: “Chồng à, anh có tin em không?”
Bạch Diệc Phi trả lời không do dự: “Đương nhiên là tin”.
“Ừ”.
Lý Tuyết cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi ngây người, sau đó lập tức ngộ ra.
Người bạn mới mà cô nói là Sa Phi Dương.
Bạch Diệc Phi nhìn Diệp Ngải, lạnh lùng nói: “Cô đi nghỉ trước đi, tôi sẽ nói cho cô chuyện đã xảy ra sau”.
Nói xong, anh vừa gửi tin nhắn vừa rời đi.
Nếu nội dung tin nhắn Lý Tuyết nhận được là thật thì người nguy hiểm nhất lúc này là Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi không yên tâm nên đến phòng bệnh của Từ Lãng. Anh không đi vào mà đứng nhìn qua cửa sổ.
Hiện tại tạm thời không có gì bất thường. Từ Lãng đã ngủ rồi, Dương Xảo thì nằm trên chiếc sô pha bên cạnh.
Trông hai bọn họ không sao, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng yên tâm. Sau đó anh tìm một phòng bệnh ngủ một giấc.
Trời sáng, Bạch Diệc Phi lại đến phòng bệnh của Từ Lãng, trong phòng chỉ còn lại mình anh ta.
Bạch Diệc Phi ngồi bên giường, vốn định nói chuyện nhưng lại nhìn thấy tốc độ truyền dịch trong chai hơi nhanh, vì thế anh chỉnh lại chậm hơn.
Từ Lãng lại nói: “Không sao, tôi chịu được”.
Bạch Diệc Phi vẫn chỉnh chậm lại.
Từ Lãng im lặng, sau đó lại nói với Bạch Diệc Phi: “Lấy cho tôi điếu thuốc đi”.
Bạch Diệc Phi ngồi im, chỉ cười lạnh nhìn anh: “Còn hút nữa thì anh đi đời nhà ma luôn đấy”.
“Yên tâm, tôi không chết được”, Từ Lãng bình thản nói.
Bạch Diệc Phi chỉ lấy điếu thuốc cho mình rồi nói: “Chuyện này không liên quan đến Dương Xảo, anh đừng nghĩ nhiều”.
Từ Lãng đột nhiên sầm mặt, hơi bực: “Cho tôi một điếu”.
Bạch Diệc Phi không đưa cho anh ta: “Thật sự không liên quan đến cô ấy”.
Từ Lãng trừng anh, không biết là vì anh không đưa thuốc cho anh ta hay là vì lời anh nói.
Bạch Diệc Phi nhún vai mặc kệ, sau đó nghiêm túc nói: “Vương Hầu nói có người phái hắn đến vứt đầu thuốc ở vườn nhà anh. Làm vậy sẽ khiến chúng tôi nghi ngờ anh, từ đó chuyển dời sự chú ý của chúng tôi”.
“Rõ ràng là trong số chúng ta có nội gián, bọn chúng không muốn bị phát hiện vì thế mới làm vậy, nhưng nội gián không phải anh, cũng không phải Dương Xảo”.
Từ Lãng nghe vậy thì dường như bình tĩnh lại: “Tôi biết”.
“Vì thế tôi cầu hôn Dương Xảo rồi”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Bạch Diệc Phi nghẹn họng trăn trối. Anh không ngờ đến kết quả này.
Từ Lãng mỉm cười: “Tôi không suy nghĩ mọi chuyện được thấu đáo như anh, phản ứng cũng không nhanh nhạy như anh”.
“Tối đó lúc tôi đuổi đến thì vừa hay Dương Xảo đi ra, cũng nhìn thấy tôi rồi”.
“Tôi tin cô ấy, biết chuyện này không liên quan gì đến cô ấy nhưng cô ấy lại nghĩ tôi nghi ngờ mình”.
“Con người cô ấy có hơi khép kín, chuyện gì cũng giấu trong lòng, lại không biết giải thích cho mình, như vậy sẽ rất khó chịu”.
“Tôi biết, cho dù tôi có nói là tôi tin cô ấy thì cô ấy vẫn cho rằng tôi chỉ an ủi cô ấy mà thôi. Vì thế tôi mới thẳng thừng cầu hôn, chứng minh sự tin tưởng của tôi”.
Bạch Diệc Phi ngây ra một lúc, cuối cùng cũng hoàn hồn: “Vãi chưởng!”
“Anh Lãng, anh đúng là đàn ông chân chính!”, Bạch Diệc Phi giơ ngón cái với anh ta, sau đó hưng phấn hỏi: “Thế cô ấy nói thế nào? Có đồng ý không?”
Dáng vẻ phấn khích của anh khiến Từ Lãng hơi bất ngờ.
Mà khoan, trọng điểm đâu phải cái này, điểm chủ ý của Bạch Diệc Phi đặt nhằm chỗ rồi.
Từ Lãng cạn lời: “Đây không phải trọng điểm, anh có biết trọng điểm là gì không đấy?”
Bạch Diệc Phi gật đầu lia lịa, biểu tình hưng phấn: “Biết chứ biết chứ, trọng điểm là khi nào hai người tổ chức hôn lễ? À phải rồi, còn phải đi đăng ký kết hôn nữa!”
Từ Lãng: “…”
“Mẹ nó, anh không biết thật hay giả vờ đấy?”, Từ Lãng bực mình: “Mau cút cho tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Bạch Diệc Phi cười tủm tỉm: “Được, tôi cút đây”.
Nói xong thì đi ra thật.
Từ Lãng: “…”
Bạch Diệc Phi đi ra khỏi phòng bệnh thì gặp đúng Dương Xảo đang quay lại, vì thế anh cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, chị dâu!”
Dương Xảo thấy vậy cũng cười đáp: “Anh Bạch, chào buổi sáng!”
Hai người chào hỏi xong cũng lướt qua nhau mà đi. Đến khi đến của phòng bệnh, Dương Xảo mới đột ngột nhận ra vừa rồi Bạch Diệc Phi gọi cô ta là gì, khi quay lại thì đã không thấy anh đâu nữa.
…
Phòng họp bệnh viện Ngọa Long.
Bạch Diệc Phi triệu tập tất cả người bên mình đến, đồng thời còn đưa theo cả Kỳ Kỳ.
Còn vì sao gọi cô ta đến thì đương nhiên là vì Từ Lãng là anh trai cô ta. Chuyện vui thế này đương nhiên phải chia sẻ với cô ta rồi.
Nhưng đáng tiếc là chỉ có anh biết cô ta là em gái Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi thấy mọi người đã đến đông đủ thì phấn khởi tuyên bố: “Anh Lãng và Dương Xảo sắp kết hôn rồi”.
Nghe vậy mọi người đều vui mừng mà hoan hô.
Trần Ngạo Kiều tò mò hỏi: “Hai người bọn họ đều không khác gì đầu gỗ, sao tiến triển nhanh vậy?”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là đợi Từ Lãng khỏi bệnh thì chúng ta phải tổ chức cho hai người họ một hôn lễ thật long trọng”.
“Đương nhiên rồi”, Trương Hoa Bân gật đầu.
Mọi người thấy vậy thì đều vô cùng hưng phấn. Kỳ Kỳ nhạt nhẽo mà nghịch móng tay. Cô ta hoàn toàn không hứng thú với chuyện này.
Bạch Diệc Phi liếc đến cô ta thì hỏi: “Cô cho ý kiến đi chứ”.
Kỳ Kỳ bất mãn: “Anh ta kết hôn thì liên quan gì đến tôi? Anh thật sự cho rằng tôi cùng một nhóm với các người à?”
Những người khác không quan tâm đến lời cô ta, nhưng Bạch Diệc Phi lại rất muốn nói: “Sao lại không có quan hệ gì? Anh ấy là anh trai cô, anh ấy kết hôn thì cô đương nhiên phải cho ý kiến rồi”.
Nhưng anh không thể nói thẳng ra như vậy nên chỉ đành cười nói: “Đã ngồi ở đây rồi thì đương nhiên là một nhóm, cho ý kiến gì đó đi”.
Kỳ Kỳ cười lạnh: “Được thôi, nếu đã là một nhóm thì hẳn phải nên dừng thuốc cho tôi chứ?”
Từ khi Kỳ Kỳ đi theo Bạch Diệc Phi, anh cứ cho cô ta uống loại thuốc không có hại cho cơ thể nhưng khiến cô ta hoàn toàn không còn sức lực gì, ai bảo cô ta mạnh vậy làm chi!
Nếu dừng thuốc thì cảm xúc bị dồn nén trong đoạn thời gian này của Kỳ Kỳ sẽ bạo phát, hơn nữa cô ta biết được quá nhiều bí mật rồi, đám người ở đây đều không phải đối thủ của cô ta, nếu cô ta chạy mất thì hậu quả khôn lường.
Bạch Diệc Phi lúng túng nói: “Chuyện này bàn sau đi”.
Kỳ Kỳ hầm hừ, hung tợn trừng Bạch Diệc Phi một cái.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Hoa Bân vang lên. Anh ta mau chóng nhận điện thoại, đi ra khỏi phòng họp.
Bạch Diệc Phi mặc kệ anh ta, nói: “Chuyện này để tôi làm chủ. Tổ chức lớn là cần thiết, chúng ta…”
Trương Hoa Bân đẩy cửa tiến vào, ngắt lời Bạch Diệc Phi: “Không hay rồi, Diệp Hoan dẫn theo một đội xe xuất phát từ thành phố Bắc Hải đến thẳng Thiên Bắc, hẳn là nhằm vào chúng ta”.
Nghe vậy, biểu tình của Bạch Diệc Phi thay đổi, lập tức hỏi: “Xuất phát khi nào? Bây giờ đến đâu rồi?”
Trương Hoa Bân lập tức trả lơi: “Nửa tiếng nữa sẽ ra khỏi đường cao tốc”.
Bạch Diệc Phi khua tay: “Mang người theo, chúng ta đến đầu đường cao tốc chờ”.
Mọi người nghe vậy thì lập tức hành động.
Chỉ trong một đêm tối qua, Diệp Hoan đã phá hủy biết bao nhiêu cơ sở ngầm của Lý Chúc, không cần nghĩ cũng biết gã lúc này điên cuồng đến mức nào. Vì thế Bạch Diệc Phi không thể để Diệp Hoan tiến vào thành phố Thiên Bắc.