Chương 569: Món chay
Động tác của Bạch Diệc Phi vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải là tay mơ.
Nhưng…
Trong đĩa của anh toàn là rau.
Mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rằng trong ba phút còn lại muốn làm một món thịt là chuyện không thể.
Nhưng.
“Như thế sao được! Nhà họ Triệu toàn ăn thịt thôi!”
“Đúng thế, một bàn toàn rau thế này nhất định sẽ khiến họ không vui!”
“Cậu thế mà dùng dầu chiên rau, chẳng phải nên dùng nước ư?”
“Làm bừa à?”
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để ý đám người mà chỉ chăm chú làm việc của mình.
Anh bỏ tất cả gia vị đã lựa chọn xong xuôi vào nồi không.
Việc này khiến mọi người thấy khó hiểu. Anh định làm gì?
Chiếc nồi trống không thì cho gia vị vào làm gì?
Rất nhiều người bắt đầu cười nhạo anh.
“Toàn làm vớ vẩn!”
“Nhắm mắt làm bừa! Chịu chết!”
“Gượm đã, cậu cho lá diệp quế với quế đơn vào món chay làm gì?”
Nhìn đến đây, một đầu bếp già đăm chiêu suy nghĩ.
Tiếp theo, Bạch Diệc Phi bật bếp, ngọn lửa nhất thời bùng lên. Anh bình tĩnh rót một thìa dấm, sau đó cho bột làm đặc, cuối cùng là đổ dầu mè vào.
Tắt bếp, vậy là món canh đã xong.
Sau đó đổ canh lên món chay.
“Tách” một tiếng, mùi hương của thịt kho tàu dần tỏa ra thơm phức.
Trong vòng 4 phút đã hoàn thành một món ăn.
Mọi người ngửi mùi thì ngây ra.
Rõ ràng toàn là rau nhưng lại tỏa ra hương còn thơm hơn cả thịt kho tàu chính hiệu.
Thời gian lúc này chỉ còn thừa lại một phút!
Bạch Diệc Phi nhìn mọi người, chắp tay nói: “Mong mọi người sẽ không chê cười”.
Đám đầu bếp nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Lúc này, vị đầu bếp già kia như nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: “Đây là món chay giả mặn của Bắc Cương?”
“Cái gì?”
Mọi người ngây ra như phỗng.
“Món chay giả mặn của Bắc Cương là gì?”, có người hỏi.
Bạch Diệc Phi cũng không biết tên món này là gì.
Anh nhìn đầu bếp già kia. Nếu ông ta đã nói ra thì nhất định sẽ biết.
Quả đúng là vậy.
“Món chay giả mặn của Bắc Cương là một phương pháp nấu ăn đặc biệt. Bọn họ thích đồ chay nhưng muốn nếm hương vị của thịt nên nghiên cứu vấn đề này rất kỹ. Cách làm của bọn họ có thể khiến món chay tỏa ra hương vị của thịt, hơn nữa còn thơm cả món thịt chân chính”.
“Không phải chứ?”
Mọi người kinh ngạc.
Có người lập tức phản bác: “Cho dù có thơm đến đâu thì vị của món chay cũng tuyệt đối không bằng được vị của thịt thật!”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Tôi cũng nghĩ thế, mùi vị của thịt chân chính mới là ngon nhất”.
Đầu bếp già không giải thích thêm nữa.
Lúc này, nhân viên phục vụ tiến vào: “Các vị đầu bếp mời theo tôi”.
Thấy vậy, mọi người không nhiều lời nữa mà rời đi cùng nhân viên.
Đầu bếp già kia đi bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói mình họ Bàng rồi hỏi: “Người anh em, có phải cậu từng đến Bắc Cương không?”
“Đây hẳn là món chay giả mặn của Bắc Cương đi?”
“Tôi đoán đúng chứ?”
Bạch Diệc Phi cười khổ: “Xin lỗi, tôi cũng không biết, thật sự không biết”.
Vài người đi bên cạnh đầu bếp già nghe thấy thì chế giễu.
“Đầu bếp Bàng, ông đừng đi cùng cậu ta thì hơn, chắc gì đã là món đó đấy?”
“Hơn nữa món của cậu ta chỉ là một đĩa chay, còn chẳng phải món ăn cao cấp gì!”
“Lát nữa nhà họ Triệu nhất định sẽ không vui, ông đừng để anh ta liên lụy đến mình”.
Mọi người đều cảm thấy món chay của Bạch Diệc Phi không thể chấp nhận được, sợ sẽ bị anh hại.
Nhân viên phục vụ đưa các đầu bếp đến đại sảnh ở tầng 2.
Lúc này, trong đại sảnh đã sắp xếp sẵn một chiếc bàn tiệc dài, có tổng cộng hơn 20 người, ai nấy đều là người quyền cao chức trọng.
Bạch Diệc Phi phát hiện ra Triệu Thiên chỉ đứng sau một người đàn ông trung niên thì kinh ngạc.
Xem ra những người đang ngồi thì càng khiến người ta phải nể trọng.
Những đầu bếp được đưa đến xếp thành hai hàng.
Lúc này, một người Đông Nam Á nói bằng tiếng Hán không sõi: “Ông chủ Triệu, người giao dịch với chúng tôi sao còn chưa đến?”
“Ông đừng vội, nếu đối phương đã nói đến thì nhất định sẽ đến. Bây giờ chúng ta cứ nếm món ngon trước đã”, Triệu Thiên cười trả lời.
Người nước ngoài kia lại nói: “Món ăn nước tôi mới gọi là mỹ vị, đồ ăn nước Hoa đã là gì”.
Lời này khiến sắc mặt những người ngồi trên bàn đều sầm xuống.
Mà người đàn ông trung niên đứng trước mặt Triệu Thiên là bố gã, Triệu Quát.
Khuôn mặt Triệu Quát chỉ đờ ra một lát rồi lại tươi cười nói: “Ông Kevin, hay là chúng ta cứ nếm thử trước rồi hãy quyết định xem có ngon hay không”.
Nói xong, mọi người đều nhấc đũa nếm thử món ngon trước mặt.
Một đám người nước ngoài đến từ các nước khác nhau lần lượt nếm thử, sau đó khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ hưởng thụ.
“Ừm, đồ ăn nước Hoa đúng là rất ngon!”
“Ừ, quá tuyệt vời!”
“Ngon thật đấy!”
“Ôi chúa ơi!”
Kevin thấy vậy thì nghẹn họng, thật sự không tin nổi món ăn nước Hoa lại ngon đến vậy, vì thế ông ta không nhịn được mà gắp một miếng lên ăn.
Ông ta nuốt xong thì trợn to hai mắt, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào! Món ăn nước Hoa sao có thể ngon hơn Tam Đại Quốc được?”
Các đầu bếp nghe vậy đều tự hào ưỡn ngực.
Có người còn thì thầm với người bên cạnh.
“Chỉ có đồ ăn nước Hoa chúng ta mới xứng là sơn hào hải vị!”
“Đúng thế, đồ ăn của Đại Tam Quốc mà cũng dám xưng là mỹ vị?”
“Món ăn nước Hoa chúng ta ngon nhất thế giới!”
“Các người xem, món của tên nhãi kia không ai thèm động vào!”
Nghe vậy, mấy người nhìn sang, thấy quả thực là vậy thì vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
“Đã bảo mà, đồ ăn của cậu ta còn không lọt nổi mắt”.
“Cũng phải, có thịt ăn thì ai lại ăn chay chứ?”
Mọi người đều nhìn sang Bạch Diệc Phi.
Anh lại không quan tâm, bình thản đứng đó.
Trên bàn, Triệu Quát rất hài lòng, cười nói: “Rất tốt, chuyện này làm tốt lắm”.
Triệu Thiên cười híp mắt, khom người nói: “Cảm ơn bố đã khen”.