Chương 1008: Xông vào liên minh chính nghĩa
Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Bạch Diệc Phi lấy một đống mảnh sắt từ trong balo ra.
Anh vẫn luôn mang nó theo bên mình, chỉ là anh biến nó thành một chiếc áo giáp mà mặc lên người nên không ai nhận ra.
Bạch Diệc Phi ghép những mảnh sắt lại thành một thanh đao, sau đó cầm nó đi về phía liên minh chính nghĩa.
Anh đi đến trước cửa liên minh thì bị bảo vệ ngăn lại: “Ai đấy? Đứng lại!”
Bạch Diệc Phi ánh mắt tràn ngập sự giết chóc mà nhìn chằm chằm bảo vệ, lạnh lùng nói: “Tao đến giết người!”
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi nhoáng một cái đã biến mất trước mắt bảo vệ.
Bảo vệ là cao thủ cấp 4, với Bạch Diệc Phi mà nói thì chẳng là cái thá gì.
Vì thế bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí còn định quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Nhưng bọn họ chỉ vừa hơi quay lại thì đầu đã rơi xuống, lăn lông lốc trên đất.
Trong chớp mắt, mấy tên bảo vệ đã chết.
Bạch Diệc Phi không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía liên minh chính nghĩa.
“Có kẻ địch tấn công!”
Việc bảo vệ chết đã đánh động đến người trong liên minh. Bọn chúng lập tức thông báo cho tất cả mọi người, ai nấy đều lũ lượt cầm vũ khí xông ra.
Đại sảnh ở sâu bên trong, Đại Công Tước nghe Bạch Diệc Phi đến rồi thì vui mừng: “Tốt lắm! Mau gọi bọn họ đến đây cho tôi!”
Người mà Đại Công Tước nói là 8 cao thủ cấp 1.
Ông ta cười đến híp cả mắt: “Haha… Liễu Tông Môn cho dù tính toàn thế nào thì Bạch Diệc Phi cũng đến đây, muốn cướp công lao của ông đây, không có cửa đâu!”
Đại Công Tước đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này, Y Vân đột nhiên nói: “Đại Công Tước, thuộc hạ cảm thấy có điểm bất thường”.
“Bất thường chỗ nào?”, Đại Công Tước lúc này vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không nghe lọt tai: “Hơn nữa, cho dù bất thường thì đã làm sao? Bạch Diệc Phi đến chỗ chúng ta, Liễu Tông Môn muốn cướp công cũng không được!”
Y Vân lại khẽ lắc đầu nói: “Đại Công Tước, chúng ta đã thuê người nói là chúng ta làm, nhưng tác dụng không lớn, hơn nữa càng nhiều người nói là Liễu Tông Môn làm, nếu đã vậy thì sao Bạch Diệc Phi lại tin người làm là chúng ta?”
Đại Công Tước nghe vậy thì khựng lại, sau đó không thèm quan tâm mà nói: “Y Vân, cô nghĩ nhiều rồi, Bạch Diệc Phi đang phải chạy trốn, làm gì có thời gian xem tin tức trên mạng?”
Y Vân cũng cảm thấy có lý nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Mà Tùng Lệ Tư khi nghe nhắc đến Bạch Diệc Phi thì vô cùng mừng rỡ nhưng ngay sau đó cô ta lại lo lắng.
Đại Công Tước cố ý đợi Bạch Diệc Phi đến, mà anh lại đến một mình, như vậy thực sự có thể cứu được cô ta ư? Liệu có biến thành anh đến tự sát hay không?
Sự lo lắng của Tùng Lệ Tư hiện rõ lên mặt.
Đại Công Tước thấy vậy thì tủm tỉm cười, nói với Tùng Lệ Tư: “Cô chủ, trông cô có vẻ rất hứng thú, hay là chúng ta cùng nhìn xem Bạch Diệc Phi bị bắt như thế nào đi?”
Nói xong, ông ta được Y Vân đỡ ra đại sảnh.
Tùng Lệ Tư thấy vậy thì cũng đi theo.
Nhưng khi bọn họ đi ra, nhìn thấy hơn 20 người của liên minh chính nghĩa đang nằm vật ra vườn thì cô ta kinh hãi không thôi.
Bạch Diệc Phi đứng trong vườn, tay cầm một thanh đao kỳ quái, rất nhiều người đang vây quanh anh.
Nhưng Bạch Diệc Phi như thể không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt anh lạnh lùng, chân bước từng bước về phía trước, ai muốn cản đường anh đều bị anh chém chết.
Mùi máu tanh nồng chầm chậm tỏa ra trong không khí.
Dáng vẻ của Bạch Diệc Phi khiến Tùng Lệ Tư giật thót.
Anh… như thể một ác ma đến từ địa ngục.
Lúc này, Đại Công Tước hỏi Tùng Lệ Tư: “Hắn là Bạch Diệc Phi?”
Tùng Lệ Tư hoàn hồn rồi gật đầu.
Đại Công Tước cười nhạt: “Cũng được đấy!”
Y Vân đáp lại một tiếng.
Sau đó, Đại Công Tước sầm mặt nói: “Bắt sống hắn cho tôi!”
Đám thuộc hạ của Đại Công Tước đều nghe theo mệnh lệnh của ông ta vô điều kiện nên cho dù thấy thực lực khủng khiếp của Bạch Diệc Phi, bản thân mình có thể sẽ bị chém chết ngay sau đó thì bọn chúng vẫn cứ xông lên!
Bọn chúng phần lớn là cao thủ cấp 3, cũng có một số là cao thủ cấp 2.
Đám người này mạnh hơn nhiều đám người của Liễu Tông Môn ở thành phố Mang.
“Xông lên!”
Một đám người cầm vũ khí xông về phía Bạch Diệc Phi.
Mà lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đại Công Tước.
Ông ta thấy ánh mắt của anh thì vô thức lùi về sau một bước.
Sau đó, Bạch Diệc Phi nhoáng lên một cái, xông thẳng vào đám người.
“Á!”
“Á!”
“A!”
“A!”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Bạch Diệc Phi di chuyển không ngừng trong đám người, anh đến chỗ nào là máu văng ra ở chỗ đó, thi thể chất đống.
Thậm chí có vài cao thủ cấp 2 không tránh kịp, tên thì bị thương, tên thì bị chém chết luôn.
Thấy vậy, Đại Công Tước nhất thời hoảng hốt.
Ông ta không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại mạnh như vậy: “Rốt cuộc hắn đã đến cảnh giới nào? Hoàn toàn không giống như vừa tiến vào cấp 1!”
Y Vân nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, ánh mắt phức tạp mà nói: “Hắn… hình như là cấp 1 bậc trung?”
Đại Công Tước cau mày: “Sao có thể được? Ở đại lục phương bắc, cao thủ cấp 1 chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn sao có thể đạt đến cảnh giới đó?”
Mà lúc này Tùng Lệ Nhã đã kinh ngạc đến há miệng.
Cô ta biết Bạch Diệc Phi rất mạnh nhưng chưa từng thấy anh đánh nhau với người khác bao giờ.
Dáng vẻ cầm đao như sát thần tùy ý giết chóc của anh lúc này là lần đầu tiên cô ta thấy.
Hóa ra Bạch Diệc Phi lại mạnh như vậy!
Lúc này, một tên thuộc hạ nói với Đại Công Tước: “Đám anh Hỏa đến rồi”.
Anh Hỏa mà bọn họ nói chính là 8 cao thủ cấp 1.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đang chém một người thì cảm nhận được một cơn gió tạt thẳng vào mặt.
Một người đàn ông cao mét 9 cầm thanh đao xông thẳng về phía anh.
Con đao gã cầm trông rất nặng, nếu là người bình thường thì e là không nhấc lên nổi.
Nhưng Bạch Diệc Phi thậm chí còn không buồn quay đầu mà vung thanh đao trong tay sang bên cạnh, hai thanh đao chạm vào nhau.
Cách đó không xa, Đại Công Tước cười khẩy: “Dám cùng Đại Đao Vương so đao, đúng là không biết tự lượng sức!”
Y Vân thấy vậy thì đồng ý, đáp: “Đại Đao Vương mặc dù chỉ là cao thủ cấp 1 bậc thấp nhưng hắn rất giỏi dùng đao, thực lực phải tương đương với cao thủ cấp 1 bậc trung”.
Người đàn ông được gọi là Đại Đao Vương cười khẩy, khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được sự bất thường.
Hắn cảm nhận được một luồng ám kình dồn dập truyền từ thân đao lên như thể đao của hắn bị chém gãy thành từng mảnh vậy.
Nhưng trên thực tế Bạch Diệc Phi chỉ chém một đao.
“Hộc!”
Đại Đao Vương phun ra một ngụm máu, thanh đao trong tay hắn vỡ ra thành từng mảnh.
Ngay sau đó, cả người hắn văng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi không đợi hắn rơi xuống đã dùng một tay khác tóm lấy chân hắn, kéo giật lại, vung thanh đao trong tay xuống.
Đầu của Đại Đao Vương cứ thế bị chặt.
Nhìn thấy cảnh này, đám người đều ngây ra.