Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 965:Là anh ta!

"Con bé này, lại làm gì đó?", Tùng Thảo Tân thấy biểu cảm của Tùng Lệ Tư không phù hợp, tưởng rằng cô ta lại gặp rắc rối, mà hôm nay là hôn lễ của con trai ông ta, ông ta đương nhiên không hy vọng con gái mình sẽ gây chuyện.

Nhưng Tùng Lệ Tư vẻ mặt luống cuống nói: "Bố, con vừa gặp được một người rất kỳ quái".

"Người kỳ quái?", Tùng Thảo Tân khẽ giật mình.

Tùng Lệ Tư lại vội vàng nói: "Đây không phải là trọng điểm, quan trọng là hắn kêu con nói cho bố biết Đạo Trưởng tới rồi!"

"Cái gì?", Tùng Thảo Tân lập tức tròn mắt.

Đúng lúc này, sảnh tiệc bỗng nhiên trở nên huyên náo.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Có chuyện gì thế? Nghi thức không phải là vẫn chưa chính thức bắt đầu sao? Tại sao màn hình lại sáng lên trước?"

"Hơn nữa địa điểm cũng không đúng mà? Đây nhìn có vẻ giống sân thượng?"

Người chủ trì cùng cô dâu chú rể nhao nhao quay đầu nhìn lại, thấy màn hình thì đều ngẩn người.

Tùng Lệ Tư và Tùng Thảo Tân cũng nhìn về phía đó.

Trên màn hình lớn là bối cảnh sân thượng, mà người xuất hiện trên đó họ đều quen biết.

"Là Đạo Trưởng!"

"Ông ta sao lại ở đó?"

"Không phải ông ta thông đồng với địch rồi hay sao?"

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Đạo Trưởng trên màn hình nét mặt tái nhợt nhìn chăm chú về phía trước, lạnh nhạt nói: "Các vị, đã lâu không gặp".

Khi giọng nói của ông ta rơi xuống, tất cả mọi người trong sảnh tiệc bất giác đều nín thinh.

Đạo Trưởng tiếp tục nói: "Hôm nay là tiệc cưới của con trai thứ hai nhà họ Tùng, tại đây tôi xin chúc cậu có một hôn lễ thuận lợi".

"Chúc phúc xong rồi, tiếp theo có một chuyện muốn nói với mọi người".

"Trong tương lai gần, thế giới này sẽ do chúng tôi thống trị!"

"Hiện tại có một cơ hội tốt trước mắt mọi người, ở đây tôi có một phần huyết thư, chỉ cần ký vào, tôi có thể đảm bảo của cải của tôi và mọi người trong tương lai sẽ gấp mười lần so với bây giờ".

"Mọi người cũng không cần lo lắng vấn đề thất hứa, nếu đã ký rồi, tất nhiên sẽ thực thi, về phần chúng tôi, tôi cũng có cách khiến mọi người thi hành".

"Còn nếu không ký, thì hôm nay đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi toà nhà này!"

Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện một người khác, giọng nói của hắn ta cũng vang lên.

"Đa cấp à?"

Mọi người có thể thấy người này đi lên từ lối cầu thang, đầu đội mũ lưỡi trai đen và đeo kính gọng đen.

Người này chính là Bạch Diệc Phi.

Tùng Lệ Tư thấy anh thì than ôi một tiếng: "Anh tâ!"

Mấy người trên sân thượng sửng sốt một hồi, Đạo Trưởng khẽ cau mày hỏi: "Cậu là ai?"

Cùng lúc đó, mọi người trong sảnh tiệc bắt đầu nhạo nhao bàn tán.

"Người này là ai?"

"Không biết, trông rất lạ mặt".

"Nhìn dáng vẻ này thì giống như không cùng một phe với chúng ta".

Phương Nhiên đang đứng trên khán đài chữ T được dựng tạm thời cũng sửng sốt, cô vừa rồi còn gặp người này trong phòng vệ sinh cách đây không lâu, hơn nữa giọng nói của anh ta cũng rất quen tai.

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền.

"Rầm!"

Sắc trời dần dần tối sầm lại, có vẻ sắp tới sẽ có mưa to.

Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng nói: "Tôi nghĩ ông có lẽ không biết tôi là ai".

Vẻ mặt Đạo Trưởng lạnh hơn vài phần, híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Mấy người Lương Vĩ Siêu không có hành động gì, bọn họ cũng không có ai nhận ra Bạch Diệc Phi.

Đạo Trưởng hỏi với giọng lạnh lùng: "Cậu tới đây làm gì?"

Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: "Bạn tôi hôm nay kết hôn, không muốn bị người khác phá hoại mà thôi".

"Bạn cậu?", Đạo Trưởng thoáng ngây ngẩn.

Cùng lúc đó, Phương Nhiên và Tùng Long Minh trong sảnh tiệc đồng thời quay đầu lại và hỏi nhau: "Anh ta là bạn của anh/em à?"

Thấy biểu cảm của đối phương, cả hai người đều mờ mịt.

...

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, sắc mặt chợt lạnh, nói: "Bởi vậy nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì nhanh chóng cút đi!"

Lời này vừa dứt, những người trong sảnh tiệc đều bàng hoàng.

Đó thế nhưng là cựu chủ tịch của Hiệp hội doanh nghiệp thủ đô!

Còn là một người có năng lực gần tới cấp một, là sự tồn tại khiến người ta phải ngưỡng vọng!

Đứa trẻ trên màn hình cũng quá cuồng vọng rồi?

Không lẽ cậu ta không nhận ra Đạo Trưởng?

Trên sân thượng Đạo Trưởng bị người khác khiêu khích như vậy đương nhiên bộc phát lửa giận: "Muốn chết!"

Rống xong câu này, thân hình vừa động, liền tung ra một bạt tai tới trước mặt Bạch Diệc Phi.

Thấy Đạo Trưởng ra tay, mọi người đều trợn tròn mắt, trong lòng cũng khẽ động.

Tuy nhiên, điều khiến họ kinh ngạc hơn cả là Bạch Diệc Phi cũng di chuyển, hơn nữa chiêu thức của anh cũng giống hệt Đạo Trưởng.

Đạo Trưởng nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nhưng đã quá muộn rồi.

Hai lòng bàn tay va vào nhau, phát ra tiếng động cực lớn!

“Bùm!

Khi hai chưởng chạm vào nhau, Đạo Trưởng cảm nhận được một luồng năng lượng ám kình mạnh mẽ phát ra, từng lớp từng lớp, giống như đối phương đã tung ra vô số chiêu.

Đạo Trưởng lùi về sau vài bước rồi mới đứng vững, mà Bạch Diệc Phi vẫn đứng im bất động.

Đạo Trưởng kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Tại sao cậu lại biết Nhất Dương chưởng?”

Đến cả Lương Vĩ Siêu cũng phải ngạc nhiên.

“Thằng khốn này là ai?”

“Không phải là nó không biết võ công à?”

Những người trong sảnh tiệc cũng nháo nhào lên.

“Mẹ kiếp, giỏi vãi chưởng!”

“Đây là ai thế? Trâu bò quá đi!”

“Đúng vậy, đến Đạo Trưởng cũng không phải là đối thủ của anh ta!”

Tùng Lệ Tư ngây ra, mặc dù vừa rồi cô ta bị Bạch Diệc Phi uy hiếp, nhưng cũng không nghĩ anh lại mạnh mẽ như vậy.



Tùng Thảo Tân cả kinh: “Là anh ta bảo con nói với bố sao?”

Tùng Lệ Tư khẽ gật đầu: “Vâng...”

Tùng Thảo Tân lập tức hỏi ngay: “Anh ta là ai? Có thân phận như thế nào? Tên là gì?”

Đây là người có thẩy đẩy lùi Đạo Trưởng, thực lực chắc chắn ở cấp 1, một cao thủ thủ cấp 1, nếu như ông ta có được vậy thì nhà họ Tùng của ông ta chẳng phải sẽ vượt qua ba nhà kia sao?

Không chỉ ông ta nghĩ như vậy, mà những gia tộc khác cũng cùng chung suy nghĩ.

“Anh ta là ai? Đã phục vụ cho gia tộc nào chưa?”

“Không biết nữa!”

Trên sân thượng!

“Ầm ầm ầm...”

Tiếng sấm lại vang lên, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống!

Dần dần, mưa càng ngày càng nặng hạt.

Mưa to khiến tầm mắt anh mờ mịt, Bạch Diệc Phi cảm thấy không ổn.

Vì vậy, anh đã bỏ mũ lưỡi trai và kính ra.

Lúc này, cả Đạo Trưởng và đám người trên mái nhà, tất cả những người quen biết Bạch Diệc Phi đều kinh ngạc.

Phương Nhiên thốt lên: “Là anh ta!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK