Chương 579: Lối ra khỏi hang
Lần này bọn họ bị phát hiện thật rồi, cũng không leo lên được, giờ thì chỉ có nước ngồi chờ bị bắt lên thôi.
“Giờ phải làm thế nào?”, Kỳ Kỳ chớp đôi mắt ướt rượt nước hỏi Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của Kỳ Kỳ, lại liên tưởng đến bộ dáng hung hãn trước kia của cô ta, anh không kiềm được cơn rùng mình, phụ nữ thật là dễ thay đổi!
"Còn làm thế nào được nữa? Đợi chết đi!”, Bạch Diệc Phi buông tay nói.
Lúc này, tiếng bước chân trên vách núi càng lúc càng nhiều, nghĩa là số người tụ tập trên đó càng lúc càng đông.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai xuống.
Nghĩ cũng phải, khoảnh đất nhỏ phía trước hang chỉ đủ để một người đứng, bọn họ bắt buộc phải từng người một đi xuống đây, như vậy thì khác nào đi nộp mạng.
“Bọn họ không dám xuống đây”, Kỳ Kỳ nói.
Bạch Diệc Phi cất giọng nhàn nhạt: “Chúng ta cũng không dám đi lên, hơn nữa bọn họ chỉ cần chờ chúng ta ở đó là được rồi”.
"Trong hang này còn có rắn khổng lồ nữa, ngộ nhỡ con rắn ấy bị quấy rầy, thì chúng ta cũng vẫn chỉ có con đường chết”.
“Rắn khổng lồ?”, Kỳ Kỳ trợn tròn mắt lên khó hiểu nhìn anh: “Rắn khổng lồ ở đâu ra?”
Bạch Diệc Phi khựng lại: "Không phải cô nói trong hang này có rắn khổng lồ à?”
Kỳ Kỳ dùng ánh mắt quái dị nhìn anh sau đó chỉ vào vách hang.
Bạch Diệc Phi nhìn ra phía sau lưng, lại đưa tay lên sờ một lượt sau đó trầm lặng.
Con mẹ nó!
Đều trách con nhãi này, cô ta nói bừa mà anh cũng tin thật.
Vách hang này rõ ràng là tác phẩm thủ công của con người tạo ra, rắn khổng lồ cái rắm ấy!
“Đợi khi thoát ra được khỏi đây, xem tôi phạt cô thế nào!”, Bạch Diệc Phi tỏ vẻ hung ác nói.
Kỳ Kỳ dửng dưng nhìn anh, không nói gì.
Đúng lúc này, trên vách núi có người nói vọng xuống: “Chu Kỳ Kỳ, tao khuyên mày đừng trốn nữa, mày còn không chịu lên thì tao sẽ phóng hoả đó!”
Phóng hoả!
Bạch Diệc Phi giật mình kinh hãi, anh đã không còn vẻ bình tĩnh nữa.
Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên lớn tiếng hét: “Cái tên nhãi ranh như mày cũng dám gọi thẳng tên họ của tao, vô lễ không coi ai ra gì”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức ngạc nhiên nhìn sang cô ta chằm chằm, giọng điệu kiểu này cứ cảm thấy như cô ta còn lớn tuổi hơn cả Hữu Khuê ấy, không phải chứ? Lại là một lão yêu quái à?
Kỳ Kỳ nói xong liền nhìn thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi, dường như hiểu được ý nghĩ của anh nên giải thích một câu: “Vai vế của tôi lớn hơn”.
“Ồ”.
“Róc rách...”.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng nước chảy lên khoảnh đất trước cửa hang nhưng khi nhìn kỹ lại mới phát hiện hoá ra đó không phải là nước mà là xăng.
Vẻ mặt của Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ đồng thời thay đổi.
Đám người kia thực sự muốn phóng hoá thiêu chết bọn họ.
"Chu Kỳ Kỳ, tao cho mày 10 phút, nếu như mày còn không chịu lên đây thì tao sẽ lập tức phóng hoả”.
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, nói nhàn nhạt: "Bọn họ là nhằm vào cô".
Dứt lời, Kỳ Kỳ hơi khựng lại: “Tôi biết, cho nên?”
“Vợ của tôi còn đang đợi tôi, tôi không muốn chết”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Là tôi đã cứu cô nếu không cô chết lâu rồi, nhưng mà tôi không hề muốn chết cùng với cô”.
Cuối cùng thì Kỳ Kỳ cũng hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, biểu cảm lúc nãy còn có chút thả lỏng và tủi thân thì bây giờ đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
"Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói là sư thúc đã nhìn lầm người rồi”.
Lời này vừa dứt, Kỳ Kỳ chống người vào vách hang gian nan đứng dậy: “Anh yên tâm, tôi sẽ không liên luỵ đến anh”.
"Lúc trước khi Hữu Khuê bắt anh phải lựa chọn, tôi đã từng nghĩ bất kể anh có đưa ra quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ không trách anh, cũng không có tư cách để trách anh. Bây giờ cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trách anh”.
Nói xong Kỳ Kỳ bèn chống tay lên vách hang định dịch chuyển về phía trước.
Giờ này phút này, cô ta thực sự có một loại xúc động muốn khóc thật to.
Bạch Diệc Phi nghe Kỳ Kỳ nói xong thì mím môi cười sau đó bước hai bước đến trước mặt cô ta: “Đúng là cái đồ trẻ con, đùa chút thôi mà cũng tin à”.
“Cái gì?”, Kỳ Kỳ ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhân lúc Kỳ Kỳ vẫn còn ngây người, anh nhấc tay lên gõ một cái thật mạnh vào phía sau gáy cô ta, Kỳ Kỳ tức khắc nhũn người ra ngã xuống. Bạch Diệc Phi tay chân nhanh nhẹn đỡ lấy cô ta sau đó cõng lên lưng rồi mới xoay người đi sâu vào trong hang.
"Mười, chín, tám...".
Bạch Diệc Phi bỏ qua âm thanh đang đếm ngược từ trên vách núi truyền tới.
Lửa ở ngoài cửa hang không đốt được vào bên trong, nhưng sức nóng của lửa cùng với khói bụi từ đám cháy mới là điểm chí mạng.
Cho nên anh mới phải dứt khoát lựa chọn đi sâu vào bên trong hang, có lẽ còn có một con đường sống.
Không lâu sau, phía sau lưng truyền đến một tiếng nổ, tức khắc một ngọn lửa lớn cháy rừng rực cả cửa hang.
Nhiệt độ từ ngọn lửa nhanh chóng truyền vào bên trong, nhưng thật may là ánh sáng của lửa lại khiến cho Bạch Diệc Phi nhìn rõ được khung cảnh phía trước mặt.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên ngây ra.
Ngay phía trước mặt anh hoá ra lại là một con đường với bậc thang đá dài kéo mãi về phía xa xa, con đường này cũng chỉ đủ để một người đi qua.
Bạch Diệc Phi mừng đến phát điên.
Đây quả thực là một hang động được đào thủ công bởi con người.
Chỉ cần đi theo con đường này xuống dưới, nói không chừng lại đi đến một chỗ khác cũng nên.
Bạch Diệc Phi càng nghĩ càng kích động, thậm chí anh còn không kiềm được trí tưởng tượng của mình bay xa, dựa theo tình tiết của mấy tiểu thuyết thông thường, lúc này nam chính hầu như đều sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, nói không chừng anh cũng có thể gặp được cái gì đó thì sao.
Tuy nhiên chỉ vài giây sau, anh liền dẹp luôn cái trí tưởng tượng vớ vẩn kia, làm quái gì có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào? Lại thêm đây cũng chỉ là một hòn đảo nhân tạo, cũng mới được khai thác có mười mấy năm, cuộc gặp gỡ bất ngờ cái rắm á!
Hơi nóng từ phía sau lưng truyền đến khiến cho Bạch Diệc Phi không dám nghĩ linh tinh nữa, anh cõng Kỳ Kỳ bám vào vách hang lần theo bậc thang đá bước xuống.
Bạch Diệc Phi đi chừng 20 phút, đột nhiên có ánh sáng ở phía đầu kia cửa hang.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, đột nhiên dừng lại không bước tiếp về phía trước nữa.
Lúc này Kỳ Kỳ ở trên lưng anh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh hỏi Bạch Diệc Phi: "Chúng ta đang ở đâu?”
“Tôi không biết”, Bạch Diệc Phi cũng không biết là bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi.
Kỳ Kỳ lại hỏi: "Tại sao?"
Bạch Diệc Phi hiểu Kỳ Kỳ hỏi tại sao nghĩa là gì. Là tại sao anh lại đánh ngất cô ta rồi cõng cô ta đi cùng mà không phải là để cô ta đi một mình ra ngoài.
Nếu một mình Kỳ Kỳ đi ra ngoài, có lẽ đám người kia sẽ không phóng hỏa nữa, Bạch Diệc Phi có lẽ sẽ được cứu.
Nhưng như vậy thì lương tâm của Bạch Diệc Phi sẽ không yên, hơn nữa, là một người đàn ông, anh làm sao có thể để một người phụ nữ vì cứu mình mà đi tìm đường chết được?
Bạch Diệc Phi không trả lời câu hỏi của cô ta, mà hỏi một câu khác: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi vẫn luôn băn khoăn câu hỏi này, Tử Y từng nói với anh, không thể dùng mặt phụ nữ để đoán tuổi thật của họ, cứ nhìn bản thân Tử Y là biết.
Nhìn Kỳ Kỳ có vẻ còn rất trẻ nhưng bản lĩnh của cô ta lại cực giỏi, gần như có thể giết anh trong một tích tắc, cho nên anh mới có nỗi băn khoăn này.
“Mười chín”, Kỳ Kỳ đáp.
Bạch Diệc Phi hơi giật mình: “Thật hả?”
"Có vấn đề gì không?"
“…Không có”, Bạch Diệc Phi không dám nói, một cô gái 19 tuổi mà mạnh mẽ như vậy, thế này còn không gọi là có vấn đề à?
Tuy nhiên, Kỳ Kỳ lại nói: "Tôi có một vấn đề".
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi chẳng hiểu gì cả.
Kỳ Kỳ hỏi: “Tại sao anh lại không đi tiếp về phía trước nữa?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì im lặng.
Kỳ Kỳ bèn nói: “Anh đang sợ, đúng không?”
"Sợ? Trong từ điển của tôi không có từ sợ!”, Bạch Diệc Phi cố ý nói thật to.
“Vậy thì tại sao anh không đi tiếp về phía trước?”, Kỳ Kỳ hỏi lại.
Bạch Diệc Phi tiếp tục im lặng.
Thứ mà người ta sợ nhất không phải là điều đã biết mà là điều chưa biết.
Con đường phía trước không biết sẽ như thế nào, còn bên trong hang động thì sau lưng có lửa không thể quay đầu, mà trước mặt lại xuất hiện ánh sáng nhưng cũng chưa chắc đã là hy vọng.