Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 367: Gặp lại Hồ Thiên Cẩm

Con dao găm thẳng vào bên vai của Bạch Diệc Phi.

"Con mẹ nó!"

Bạch Diệc Phi cắn răng chịu đau chửi một câu.

Bạch Hổ thấy vậy thì vội vàng giải quyết gã đang đấu với mình trong hai chiêu rồi chạy nhanh về phía Bạch Diệc Phi, lấy đà đạp mạnh vào kẻ địch đang đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, sau đó nhanh nhẹn nhặt con dao của người khác lên cắm thẳng vào tim gã.

Bạch Diệc Phi ôm chặt vết thương trên vai quỳ sụp xuống, dựa vào bên cạnh xe.

“Mẹ kiếp!”, có vẻ như anh đã quá tự tin, cho rằng mình đã theo Bạch Hổ học được một thời gian là tạm được rồi, nhưng thực tế đã chứng minh, anh quả thực chẳng ra sao cả, ít nhất là kinh nghiệm trong thực chiến của anh vẫn chưa ra đâu vào đâu.

Vì không muốn gây thêm phiền toái cho Bạch Hổ và Từ Lãng, Bạch Diệc Phi định chui vào trong xe ô tô ngồi đợi bọn họ, nhưng còn chưa kịp đợi anh mở cửa xe ô tô thì lại xuất hiện thêm hai người nữa.

Vô Bệnh và Hồ Thiên Cẩm.

Lúc này, Từ Lãng và Bạch Hổ đã giải quyết xong đám người lúc nãy.

Vô Bệnh sau khi trông thấy từ Lãng thì bỗng gọi một tiếng: “Sư huynh”.

Hồ Thiên Cẩm thì lại nhìn trừng trừng vào Bạch Diệc Phi sau đó mở miệng cười to: “Bạch Diệc Phi, hôm nay để xem mày trốn kiểu gì? Mày giết học trò của tao, hạ bao nhiêu người của tao, hôm nay mày chết chắc rồi”.

Ngay vào lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Hồ Thiên Cẩm thì anh đã biết hôm nay khó có thể rút lui an toàn được rồi, kết cục ngày hôm nay của hai bên chắc chắn sẽ là ngươi chết ta sống.

Nhưng mà, vì sao Hồ Thiên Cẩm lại biết được hành tung của anh, là ai đã tiết lộ cho ông ta? Diệp Hoan?

Vô Bệnh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Bạch Diệc Phi nên nhún vai nói: “Mày yên tâm, tao không phải đến để giết mày”.

“Ồ”, Bạch Diệc Phi không tin.

Vô Bệnh nhún vai, đành phải dùng hành động để chứng minh, vì vậy hắn bước đến đứng trước mặt của Từ Lãng.

Việc của hắn ngày hôm nay là đến ngăn cản Từ Lãng, chỉ cần chặn được Từ Lãng thì Hồ Thiên Cẩm sẽ có cơ hội để giết Bạch Diệc Phi.

Hồ Thiên Cẩm lười giải thích thừa thãi: “Chịu chết đi!”

Nói xong ông ta xông thẳng về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Hổ phản ứng nhanh chóng, xông ra đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm.

Cả hai đều không mang theo vũ khí nhưng trong tay Hồ Thiên Cẩm có độc cho nên chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ để mất mạng.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, thực lực của Bạch Hổ kém hơn của Hồ Thiên Cẩm, mà bởi trên người Hồ Thiên Cẩm có độc nên Bạch Hổ lại càng không thể tấn công ông ta, cứ đà này thì Bạch Hổ sẽ bị ông ta lấn át, mà bên kia Từ Lãng bị Vô Bệnh bám dính lấy không thể thoát ra được, cứ thế này chắc chắn anh sẽ phải chết.

Quả nhiên như vậy, Bạch Hổ bị Hồ Thiên Cẩm đánh cho lùi về phía sau cách Bạch Diệc Phi một khoảng khá xa, ngay sau đó Hồ Thiên Cẩm quay ngoắt người lại xông về hướng Bạch Diệc Phi.

Bạch Hổ thấy vậy định xông lên nhưng do khoảng cách quá xa nên không kịp hỗ trợ.

Khoảng cách của Từ Lãng thì có thể kịp thời quay lại ứng cứu nhưng lại bị Vô Bệnh bám riết.

“Choeng” một tiếng, thanh đao của Từ Lãng va chạm mạnh với thanh đao của Vô Bệnh, sau đó anh ta không thèm để ý gì nữa xông thẳng về hướng của Hồ Thiên Cẩm.

Hồ Thiên Cẩm lập tức cảm nhận được luồng gió tấn công phía sau lưng nên nhào người, vươn tay đánh về phía sau.

Từ Lãng biết trên tay ông ta có độc nên dùng thanh đao của mình đỡ lại nhưng không thể ngờ được sức lực của Hồ Thiên Cẩm quá mạnh, bị ông ta đánh lùi về phía sau mấy bước.

Cũng may nhờ vào mấy giây ngắn ngủi này mà Bạch Diệc Phi có cơ hội thoát thân, anh lộn vài vòng tránh xa Hồ Thiên Cẩm, đồng thời cũng vào được phạm vi bảo vệ của Bạch Hổ.

Nhưng Vô Bệnh lại quấn lấy Từ Lãng một lần nữa, Hồ Thiên Cẩm lại đánh nhau với Bạch Hổ.

Bạch Diệc Phi hơi thở hổn hển, đè nén cơn đau cầm điện thoại di động lên bất đắc dĩ muốn gọi điện cho Tần Hoa vì anh đã từng chứng kiến bản lĩnh của Tần Hoa trong lần đụng độ trước tại quê nhà của anh.

Nhưng hôm nay là ngày cưới của Tần Hoa, lúc này Tần Hoa và Chu Khúc Nhi hẳn là đang hạnh phúc bên nhau, anh không nên gọi điện thoại làm phiền bọn họ.

Lại nhìn đến cục diện hiện tại, nếu như anh không có được chi viện thì anh chắc chắn chỉ có chết.

Do dự một hồi lâu, Bạch Diệc Phi mới cắn răng nhét điện thoại vào trong túi áo ngực.

Không thể lần nào cũng dựa vào người khác, anh không tin, anh và Bạch Hổ không đánh lại được một người, cùng lắm thì anh sẽ cắn chết ông ta!

Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến vết thương trên vai mình nữa, anh nhặt con dao trên đất lên xông về phía hai người kia.

Bạch Hổ thấy vậy cũng không nói gì cả, bởi vì giờ phút này có hai người cùng xông lên là lựa chọn tốt nhất, nếu không đợi đến lúc anh ta không thể đánh được nữa thì cũng chính là giờ chết của bọn họ.

Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ huấn luyện cùng nhau đã lâu nên giữa hai người đều có sự ăn ý, một người bên trái một người bên phải cùng nhau tấn công, nhất thời Hồ Thiên Cẩm bị hai người hợp sức dồn ép nhưng mà để giết được ông ta thì không phải dễ dàng.

Sau một hồi đánh nhau, Bạch Hổ dần dần mất sức, Bạch Diệc Phi cũng không còn đủ sức nữa rồi, vết thương trên vai anh chảy quá nhiều máu khiến cho cánh tay của anh nhấc lên cũng khó khăn.

Hồ Thiên Cẩm cười nham hiểm nói: “Chúng mày giãy dụa để làm gì? Sớm muộn gì thì cũng bị giết thôi, nếu như chúng mày ngoan ngoãn chịu thua thì tao có thể chọn cho chúng mày một cái chết thoải mái”.

“Ai phải chết còn chưa chắc đâu!”, Bạch Diệc Phi cắn răng nói.

Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi cầm dao lên nhắm chuẩn vào thân dưới của Hồ Thiên Cẩm, còn Bạch Hổ rất ăn ý nhấc chân nhắm thẳng vào thân trên của Hồ Thiên Cẩm.

Hồ Thiên Cẩm nhảy chồm người lên nhấc chân tấn công Bạch Diệc Phi, đồng thời hai tay cong lại ý đồ muốn tóm chân của Bạch Hổ.

Bạch Hổ thấy vậy liền thay đổi hướng tấn công.

Bạch Diệc Phi thì thu tay lại, ngồi sụp xuống quét chân một vòng.

Tốc độ của Hồ Thiên Cẩm cực nhanh, hơi nghiêng đầu đã tránh được đòn tấn công của Bạch Hổ, nhưng lại bị chiêu gạt chân của Bạch Diệc Phi làm cho mất đi trọng tâm.

Bạch Hổ thấy vậy lập tức ra chiêu, tay nắm chặt dồn sức đấm mạnh vào ngực của Hồ Thiên Cẩm.

Hồ Thiên Cẩm vội vàng khoanh tay chặn lại đòn tấn công của Bạch Hổ, đồng thời lùi về phía sau mấy bước.

"Hồ Thiên Cẩm, tôi đã gọi điện thoại cho Tần Hoa, chính là người mà ông gặp đêm hôm đó, đợi anh ấy đến thì ông chết chắc rồi!”

Hồ Thiên Cẩm vừa nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì hơi khựng lại: “Mày đánh rắm à!”

Kỳ thực trong lòng ông ta rất lo lắng, bởi vì Tần Hoa rất mạnh mà ông ta thì đánh không lại, nếu như Tần Hoa thực sự đến đây thì ông ta cũng không giết được Bạch Diệc Phi.

Nhưng trong chốc lát, ông ta giật mình phản ứng lại: “Mày nói dối! Mày làm gì có thời gian gọi điện thoại, hơn nữa nếu như Tần Hoa đến đây thì chẳng lẽ con mẹ mày sẽ nói trước với tao à?”

Cuối cùng, Hồ Thiên Cẩm không nói thêm gì nữa mà tiếp tục xông về phía Bạch Diệc Phi.

"Mẹ kiếp!"

Bạch Diệc Phi giật mình, bà mẹ nó, trước khi đánh cũng không nói một câu à?

Bạch Hổ lập tức đứng chắn trước người Bạch Diệc Phi, bị một chiêu dốc toàn lực của Hồ Thiên Cẩm đánh bay ra ngoài.

Bạch Diệc Phi vô cùng lo lắng nhìn sang Bạch Hổ, sau đó vội vàng né đi, nhưng do Hồ Thiên Cẩm ra tay quá độc ác, hai ba bước đã tóm được Bạch Diệc Phi rồi đạp cho anh ngã lăn ra đất.

"Phụt!"

Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu.

Hồ Thiên Cẩm từ từ bước đến gần Bạch Diệc Phi, giơ bàn tay dính độc của mình lên, nham hiểm nói: “Bạch Diệc Phi, tao muốn báo thù cho học trò của tao! Mày đi chết đi!”



"Viu viu!"

Ngay khi tay của Hồ Thiên Cẩm sắp sửa chạm vào Bạch Diệc Phi thì từ phía xa bay đến hai thanh phi đao ngăn lại hành động của ông ta.

Hồ Thiên Cẩm phản ứng cực nhanh và ngả người ra sau, tránh được hai thanh phi đao.

Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi bị một bàn tay tóm lấy lùi nhanh về phía sau.

Sau khi đứng vững thì Bạch Diệc Phi và Hồ Thiên Cẩm mới nhìn ra người đến là ai.

"Bông Hoa?"

Đúng vậy, người dùng phi đao lúc nãy chính là Bông Hoa của Linh Nam.

Hồ Thiên Cẩm nổi khùng: “Mày làm cái gì vậy? Tao đã sắp giết được nó rồi mà mày lại dám ngăn tao lại!”

Bông Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, coi như không nghe thấy lời của Hồ Thiên Cẩm mà quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Ân tình lúc trước, tao trả rồi”.

Giờ này phút này, Bạch Diệc Phi mới thực sự cảm thấy may mắn rằng lúc đó khi bắt được Bông Hoa rồi quyết định thả ả ta đi mà cũng không gây khó dễ cho ả, nếu không thì bây giờ cũng không được Bông Hoa cứu một mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK