Chương 35: Vũ khúc đầu tiên
"Cô Lý Tuyết đây chắc cũng cảm thấy Bạch Diệc Phi là đồ vô dụng, dù sao cậu chủ Liễu so với hắn đúng là tốt hơn gấp ngàn lần, cậu chủ Liễu lại không chê cô, sau này cô gả cho cậu chủ Liễu, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc".
Tiêu Vinh Đào vốn chẳng để tâm đến chuyện trước kia Lý Tuyết bảo vệ Bạch Diệc Phi, dù sao Bạch Diệc Phi cũng quá vô dụng, lúc đó có nhiều người như vậy, chắc cô cũng chỉ giả vờ cho người ta thấy vậy thôi!
Đàn bà mà, đương nhiên là thích đàn ông lắm tiền, hơn nữa, Liễu Chiêu Phong lại có ý với Lý Tuyết, vậy nếu gã lấy lòng Lý Tuyết, cũng chính là lấy lòng Liễu Chiêu Phong.
Tiêu Vinh Đào định nói tiếp, liền bị Lý Tuyết lạnh lùng ngắt lời: "Đủ rồi!"
"Vợ chồng chúng tôi như thế nào không liên quan gì đến anh, tôi cũng chẳng liên quan gì đến Liễu Chiêu Phong cả!"
"Hạnh phúc hay không cũng chẳng thể đong đếm được bằng tiền!"
Tiêu Vinh Đào bật cười đáp: "Tôi nói không đúng sao? Sống trong biệt thự, lái xe sang, so với sống trong nhà cũ và đi xe buýt, làm phép so sánh đơn giản, ai cũng biết cái nào tốt hơn!"
"Đúng vậy, ở biệt thự, lái xe sang là tốt, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, tôi cũng chẳng quan tâm!”, Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Bạch Diệc Phi không phải không có khả năng mua biệt thự và xe sang, không những vậy, anh ấy đã mua hẳn 2 căn biệt thự, ngay ở cảng Lam Ba".
"Cái gì? Cảng Lam Ba? ", Tiêu Vinh Đào mở to miệng, hết sức ngạc nhiên.
Giá nhà ở cảng Lam Ba gã không phải không biết, cũng bởi vì biết nên gã mới ngạc nhiên đến vậy, Bạch Diệc Phi nghèo như thế, làm sao có thể mua được biệt thự ở cảng Lam Ba?
"Cô đang đùa phải không? Biệt thự ở cảng Lam Ba không phải ai cũng có thể mua nổi!", Tiêu Vinh Đào không tin được điều này.
Lý Tuyết bình thản: "Những chuyện thế này giống như nói đùa sao?"
Lý Tuyết thấy vậy cũng chẳng muốn nói nhiều, định bỏ đi tìm Bạch Diệc Phi.
Đúng lúc này, một điệu nhạc vang lên, ánh đèn trong hội trường đều tập trung hướng về phía sân khấu.
Đứng trên sân khấu, Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Lý Tuyết, sau đó hắng giọng nói: "Chào mừng các vị đến với lễ kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Liễu Thị..."
Sau khi phát biểu khai mạc buổi tiệc, Liễu Chiêu Phong càng tỏ ra hào hứng hơn.
Bởi lẽ khách mời của họ là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, cũng chính là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Thiên Bắc này! Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước xuất hiện trong lễ kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Liễu Thị, đây quả là một vinh dự lớn!
Ở thành phố Thiên Bắc, có một quy luật bất thành văn, đó là đối với những bữa yến tiệc hay vũ hội quy mô lớn như thế này, sẽ có một điệu nhảy mở màn, và thường thì điệu nhảy mở màn sẽ là do người có địa vị cao nhất thể hiện.
Vì vậy, tất nhiên người đó chính là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước rồi.
Liễu Chiêu Phong không nén được sự hào hứng, nói: "Và sau đây, xin mời chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước lên khiêu vũ khai mạc".
Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn quanh, buổi tiệc lần trước không thấy chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, lần này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt chủ tịch rồi.
Đám đông không có ai nhúc nhích, chỉ có Bạch Diệc Phi đang từng bước từng bước hướng về phía sàn nhảy.
Thấy vậy, sắc mặt Liễu Chiêu Phong tối sầm lại: "Bạch Diệc Phi, mày làm gì ở đây? Đừng có đến đây làm loạn!"
Vừa rồi Lý Tuyết nói cô cùng Bạch Diệc Phi đến, gã vẫn không tin, không ngờ Bạch Diệc Phi đúng là đến thật! Hừ! Đến đây rồi cũng tốt, trông thấy Lý Tuyết làm bạn nhảy của gã, hai người họ nhất định sẽ có rạn nứt, nhân cơ hội này khiến Lý Tuyết trở thành người của gã.
Khi Bạch Diệc Phi đi tới trước mặt Tiêu Vinh Đào, liền bị gã túm lấy: "Bạch Diệc Phi! Sao cậu lại ở đây? Còn không mau cút đi!"
Lý Phàm cũng vừa đi theo vào, nhìn thấy vậy liền chế nhạo: "Bạch Diệc Phi, những nơi như thế này không phải mày muốn tới là tới được, còn không biến ra ngoài!"
Lý Tuyết ở đằng kia cũng đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi, trong lòng có chút lo lắng, tại sao Bạch Diệc Phi lại hướng về phía này chứ?
Bạch Diệc Phi liếc nhìn đám người kia, đúng lúc này, ánh đèn chiếu tới.
"Không phải nói chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sẽ biểu diễn vũ điệu khai mạc sao?"
Mọi người trong khán phòng đều sững sờ.
"Anh, anh là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước?"
"Cái gì? Điều, điều này...Làm sao có thể?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đi về phía Lý Tuyết, hơi cúi người, đưa một tay ra: "Cô Lý Tuyết xinh đẹp, tôi có thể mời em cùng khiêu vũ mở màn bữa tiệc đêm nay được không?"
Lý Tuyết ngây người nhìn Bạch Diệc Phi, đầu óc cô ong ong, câu "Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước" cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cô không thể suy nghĩ được điều gì khác.
Như vậy thì mọi thứ trước đó đã được giải thích rồi, xe Maserati, hai biệt thự ở cảng Lam Ba, hợp đồng một trăm triệu...
Lý Tuyết cảm thấy mình gần như thở không ra hơi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Diệc Phi, cô vô thức đưa tay ra: "Em đồng ý".
Bạch Diệc Phi mỉm cười, kéo Lý Tuyết ra giữa sàn nhảy, chuẩn bị khiêu vũ.
Lúc này Liễu Chiêu Phong mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới: "Bạch Diệc Phi, mày nói mày là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là được à? Ai mà chẳng biết lai lịch của mày như thế nào? Còn dám ở đây mạo danh chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao?"
Lý Phàm cũng nói theo: "Nó chắc chắn là tên giả mạo! Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là người thế nào? Còn mày là cái thá gì chứ?"
"Cách ăn mặc của cậu, nhìn như thế nào cũng không giống chủ tịch của cả một tập đoàn? Muốn bốc phét cũng phải chuẩn bị cho kĩ vào chứ!", Tiêu Vinh Đào bồi thêm vào, có đánh chết gã cũng không tin Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.
Bạch Diệc Phi rất bình tĩnh, nhìn mọi người thản nhiên nói: "Tôi quả thực không phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước..."
Vẫn chưa dứt lời, Lý Phàm đã bật cười khoái trí: "Haha ... Mọi người thấy chưa, giả bộ ra oai ở đây, còn không tự nhìn lại bản thân như thế nào? Lại dám giả làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!"
"Loại khố rách áo ôm như cậu, lại giả làm chủ tịch Tập đoàn Hầu Tước, tôi thấy cậu đúng là không biết thân biết phận, cậu tưởng Tập đoàn Hầu Tước bọn họ là đồ ngốc sao?", Tiêu Vinh Đào nói không chút nể nang.
Ánh mắt của mọi người đều thể hiện sự khinh thường, còn tưởng rằng Bạch Diệc Phi thật sự là chủ tịch, không ngờ chỉ là giả mạo!
Ngay cả Lý Tuyết cũng thấy khó hiểu.
Thế nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không biểu lộ cảm xúc gì: "Các người vội vàng cái gì chứ? Tôi còn chưa nói hết mà".
"Thế mày nói đi! Tao cho mày nói đó! Xem mày có thể nói gì!", Liễu Chiêu Phong hằn học nhìn Bạch Diệc Phi chằm chằm.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: "Tôi quả thực không phải là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, mà là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, hôm nay tôi thay mặt chủ tịch tham gia buổi tiệc này".
"Haha ...", một tràng cười vang lên.
Liễu Chiêu Phong thấy Bạch Diệc Phi thật sự ngu ngốc: "Bạch Diệc Phi, không thể mạo danh chủ tịch, mày liền đóng giả tổng giám đốc à?"
Lý Phàm lại càng châm chọc không thương tiếc: "Hắn bị nghiện mạo danh người khác rồi, lại còn coi mọi người như những kẻ ngốc nữa!"
Tiêu Vinh Đào vẻ mặt đầy khinh thường, nói: "Bạch Diệc Phi, tôi thật không ngờ cậu lại làm những chuyện như vậy, là bạn học của cậu, tôi cảm thấy thật đáng xấu hổ!"
Trái tim Lý Tuyết vừa được hâm nóng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Những người khác đều cười nhạo, chẳng ai tin lời Bạch Diệc Phi.
Ngay lúc đó, Long Linh Linh bước vào: "Có tôi chứng minh những gì anh ấy nói là sự thật".
Hơ, mọi người cùng nhìn sang, thì ra là Long Linh Linh, thư kí của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.
Chờ đã, Long Linh Linh nói gì cơ?
Bạch Diệc Phi thật sự là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước sao?
Sao có thể như thế được?
Long Linh Linh bước ra, nói với mọi người: "Chủ tịch đã giao cho tổng giám đốc Bạch toàn quyền đại diện cho chủ tịch đến dự tiệc".
Mọi người trong khán phòng đều kinh ngạc!
Liễu Chiêu Phong sững người, hai mắt mở to.
Biểu cảm của Tiêu Vinh Đào và Lý Phàm càng dở khóc dở cười hơn, mặt mũi khó coi đến cực độ.
Lý Tuyết ngây người nhìn Bạch Diệc Phi, hóa ra anh không nói dối, nhưng không ngờ anh lại là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước, điều này không khỏi khiến cô sửng sốt.
Nhưng tất cả những điều này đều có thể lí giải được, cho dù không phải là chủ tịch, anh cũng có thể làm được những điều đó.
Bạch Diệc Phi không thèm nhìn những người khác, chỉ chăm chú quan sát Lý Tuyết, ánh mắt anh thật dịu dàng.
Lúc này, tiếng nhạc vang lên, Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết nhẹ nhàng cất bước nhảy.
Lý Tuyết cùng Bạch Diệc Phi bước từng bước nhịp nhàng, cô ngạc nhiên nhận ra Bạch Diệc Phi không ngờ lại biết khiêu vũ, hơn nữa còn khiêu vũ rất giỏi nữa!
Trước đây cô chưa từng khiêu vũ với Bạch Diệc Phi, cùng với những trải nghiệm trước kia, cô đương nhiên nghĩ anh không biết khiêu vũ.
Anh là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, được chủ tịch tin tưởng, làm việc rất thận trọng, càng ngày càng khiến người khác nể phục, bây giờ còn biết khiêu vũ, đối xử với cô dịu dàng, người đàn ông ưu tú như vậy, thuộc về cô!
Bạch Diệc Phi nhận ra khóe miệng Lý Tuyết hơi cong lên, trước đây anh không biết khiêu vũ, nhưng hồi đại học đã học được một chút, điều này đúng ra phải cảm ơn Hà Viên Viên.
Khi đó Hà Viên Viên là hoa khôi, mọi người vì muốn được nhảy cùng hoa khôi mà đổ xô đi đăng kí học khiêu vũ, anh cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa anh là người tiếp thu nhanh vì thế học chẳng bao lâu đã biết cách khiêu vũ.