"Hối hận?" Thân thể Dư Bảo Nguyên cứng đờ, sau đó lại bình tĩnh lại, cười nói, "Là bởi vì tôi mang thai con anh......"
"Không liên quan tới chuyện con cái," Cố Phong nhận lấy xe mua đồ trong tay Dư Bảo Nguyên, hai người vừa đi vừa nói chuyện, "Là em." Dư Bảo Nguyên trầm mặc, một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn phía trước nói: "Cố Phong, anh luôn như vậy."
Bước chân Cố Phong đẩy xe dừng lại.
"Lúc ở cùng với tôi, không kiêng dè thân mật với Trần Lập Ninh. Chia tay với tôi rồi, sắp tu thành chính quả với Trần Lập Ninh, hiện tại anh tách ra với cậu ta, cũng là quyết đoán vô cùng ngoan tuyệt," Dư Bảo Nguyên lạnh lùng nói, "Quay lại nói với tôi, anh hiện tại hối hận, anh có ý gì?"
Cố Phong không nói chuyện, nhưng duỗi tay cầm lấy ngón tay Dư Bảo Nguyên đẩy xe.
"Anh ở trên mặt tình cảm ấu trĩ, bản thân anh lại không biết. Không duyên cớ khiến chân tâm của người khác trở thành vật bồi táng của quá trình ấu trĩ đi tới trưởng thành trong tình cảm của anh," Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong nắm ngón tay cậu, "Anh bây giờ nói đi nói lại những lời này, nói thật, tôi chỉ có thể hiểu là ỷ lại, ỷ lại giống như trẻ con vậy."
Cố Phong muốn phản bác hai câu, lại bị Dư Bảo Nguyên đoạt lời trước.
"Tôi chăm sóc anh 5 năm, chia tay rồi. Anh sau khi chia tay thời điểm đầu tiên phản ứng được, là anh không có bữa trưa bình thường, không có người bình thường thắt cà vạt cho anh," Vừa nói, cậu rụt tay về, "Anh á, dễ khiến tình cảm tầm thường nhất."
"Tôi không khiến tầm thường," Ngữ khí Cố Phong kiên định hơn trước rất nhiều, "Em không tin tôi?"
"Sự tin tưởng của tôi cũng có mức độ," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Nếu như làm ăn với anh, bàn chuyện hợp tác, tôi nhất định toàn bộ tín nhiệm anh. Nhưng nếu nói đến tình cảm, khả năng tôi hiện giờ, không cách nào có đầy đủ tín nhiệm với anh."
Hai nắm đấm Cố Phong nhất thời dùng sức nắm lại: "Cho nên, trong lòng em, tín nhiệm đối với tôi đã hết sạch." "Có ngộ tính," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Gần như là vậy."
Cố Phong lập tức mất đi ham muốn tiếp tục phản bác.
Không phải là không muốn vì mình nói chuyện, là hắn cũng không biết nên nói gì.
Lời Dư Bảo Nguyên nói, không thể không nói, khiến hắn trong lúc nhất thời không thể nào phản bác.
Chuyện tình cảm quá phức tạp, tình thân tình yêu tình bạn đồng tình, đều không phải cá thể độc lập. Bọn chúng lây nhiễm lẫn nhau tiếp nối lẫn nhau, luôn khiến người ta không cách nào phân rõ rung động trong lòng mình, rốt cuộc là vì ai, vì cái gì.
Cố Phong theo Dư Bảo Nguyên từ từ đi dạo, không nói gì mà lựa chọn đồ. Chỉ là đến chỗ quẹo giá hàng, hắn để Dư Bảo Nguyên trước đẩy xe vào, mình lấy điện thoại ra, do dự một lát, mở avatar Bạch Hướng Thịnh ra, gửi một tin nhắn.
"Bác sĩ Bạch, về Bảo Nguyên, tôi muốn tham khảo cậu một chuyện."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trong quán cafe, tiếng nhạc hơi nhẹ nhàng. Giai điệu piano nhẹ nhàng đó, khiến cho cả quán cafe càng lộ vẻ ôn hòa.
Lúc này đúng lúc tránh giờ cao điểm dòng người đổ ra, vì vậy khách hàng trong quán thưa thớt, chỉ có mấy người ngồi lác đác.
Lúc Cố Oánh đến quán cafe, Trần Lập Ninh đang vẻ mặt hờ hững tựa vào một bên, nghiêng đầu, cách thủy tinh trong suốt nhìn người bên ngoài đi qua lại.
Cố Oánh do dự một chút, đi lên phía trước, ở trước mặt hắn ngồi xuống: "Anh Lập Ninh."
"Em đến rồi à." Trần Lập Ninh rốt cục quay đầu lại, vừa mở miệng, giọng nói kia liền dọa hết hồn Cố Oánh.
Căn bản không phải giọng bình thường của Trần Lập Ninh. Lúc này âm thanh hắn, giống như bị giấy ráp mài qua một lần, vừa khô vừa khàn.
"Cổ họng anh sao thế?" Cố Oánh cả kinh, ngoắc tay để phục vụ tới rót một cốc nước nóng, đẩy tới trước mặt Trần Lập Ninh, "Uống nước nóng từ từ nói."
Trần Lập Ninh gật gật đầu, cầm lấy nước nóng uống một hớp.
Hắn hắng giọng một cái, mới nói: "Oánh Oánh, em có thể cầu xin anh họ em giúp anh chút không?"
"Anh Lập Ninh, chuyện này của anh quá lớn," Cố Oánh sờ sờ tóc xoăn của mình, trong ánh mắt xoẹt qua một tia ảm đạm, "Anh họ em là chủ tịch tập đoàn, em không có năng lực nói điều kiện với anh ấy, anh hẳn biết."
"Chỉ một lần này thôi, chỉ một lần," Trong đôi mắt Trần Lập Ninh đều là lo lắng, "Giúp anh chút."
Cố Oánh trầm mặc một hồi, lấy túi của mình ra, cắn răng đưa tới một tấm thẻ và một tờ giấy bên trong: "Mật mã viết trong tờ giấy này. Em...... chỉ tích được từng này tiền, chỉ có thể giúp anh đến đây."
Trần Lập Ninh nhìn Cố Oánh, run rẩy tay, cầm thẻ vào lòng bàn tay.
Hắn không nghĩ tới, hắn cũng sẽ luân lạc tới một bước này.
Hắn từng cao cao tại thượng cỡ nào, Trần gia mặc dù kinh doanh không tốt, nhưng có tập đoàn Cố thị chống lưng, dù gì cũng có thể tiếp tục. Hắn dựa vào vốn này, có thể không lo ăn không lo mặc, tùy ý vung tiền.
Nhưng hắn phát hiện, không có Cố Phong, hóa ra Trần gia cho tới giờ chỉ là đẹp mã.
Đẹp mã không chịu được gió táp mưa sa.
Hốc mắt hắn nóng lên, nghĩ đến tình cảnh mình bây giờ khó khăn như vậy, trong lòng giống như dời sông lấp biển, ngay cả lời cũng nghẹn lại không nói được.
Ra ngoài, trực tiếp cầm đồ rời đi.
"Anh Lập Ninh, này, anh......" Không đợi Cố Oánh nói xong lời, Trần Lập Ninh đã kéo cửa thủy tinh ra, khom eo rời đi.
Đi ra ngoài, bộ dáng chán chường 10 phần.
Cố Oánh nhìn bóng dáng Trần Lập Ninh lên xe, biến mất trong tầm mắt, trong lòng cũng chua xót không dễ chịu.
Anh Lập Ninh kiêu ngạo như vậy lại làm sai cái gì? Bây giờ suy sụp như vậy đi cầu xin người khác......
Cô ta siết chặt nắm đấm, trên mặt nổi lên chút đỏ tức giận: "Ha, tên kia đắc ý lắm!"