***** Được hôm qua rảnh ngồi edit nhiều nên cũng đăng nhiều hơn =))))))
"Ha ha ha, Trần thiếu làm tốt lắm! Giờ hết giận rồi chứ?"
Người trong bao sương, ồn ào cười vui không ngừng.
Dư Bảo Nguyên dùng tay nhẹ nhàng lau mặt một cái, hất chất lỏng ướt nhẹp phía trên qua.
Hôm nay đến bao sương này, sẽ bị người sủa một bữa, cậu đã sớm nghĩ tới.
Nhưng cậu không nghĩ tới Trần Lập Ninh sẽ càn rỡ tới bước này.
Trần Lập Ninh bên kia cười đến đang vui, bên này Dư Bảo Nguyên trầm mặc một lúc lâu, đi tới trước bàn thủy tinh, yên lặng mà cầm lấy một chén rượu có đá đặt bên trên, trên tay khẽ dùng sức, trực tiếp dội dịch rượu lạnh như băng trên khuôn mặt cười tít mắt của Trần Lập Ninh.
Chỉ nghe có người hít sâu ngụm khí lạnh, căn phòng trong nháy mắt lạnh xuống.
Mùi rượu nồng đậm tản ra, nụ cười trên mặt Trần Lập Ninh từ từ cứng lại.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Y còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã có thiếu gia tính khí táo bạo không chịu được cơn tức này, vọt cái đứng dậy, ngón tay thẳng tắp chỉ vào mặt Dư Bảo Nguyên: "Con mẹ mày làm gì?"
"Không làm gì mà," Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu ném chén rượu qua một bên, "Có qua có lại mới toại lòng nhau."
"Con mẹ nó lá gan mày lớn lắm!" Thiếu gia tính tình dữ dội kia trợn tròn mắt, hiển nhiên bị hành động to gan của cậu dọa ngu.
Đám người bọn họ, trong nhà đều là có tiền có danh vọng có quyền thế. Đi tới các nơi, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác ngưỡng vọng và hâm mộ bọn họ, mà bọn họ cho tới giờ đều là cao cao đứng trên mây coi thường. Đối với bọn họ mà nói, chỉ có thể là bọn họ bắt nạt người khác, người khác nhưng lại không có tư cách có thể khiêu chiến bọn họ.
Hành động hôm nay của Dư Bảo Nguyên, rất rõ ràng khơi dậy lửa giận của bọn họ.
"Lá gan mày lớn lắm," Bên cạnh có một tên đàn ông mắt hẹp dài đứng dậy, trong ánh mắt kia lưu chuyển thần thái âm hiểm, ngược lại giống như rắn độc, "Mày giội bẩn Trần thiếu bọn tao, mày biết có hậu quả gì chứ?"
Dư Bảo Nguyên không bị mấy tên này dọa tí nào, cười lạnh nói: "Tôi giội cậu ta thì giội cậu ta, các người từng người đứng dậy, là muốn để tôi giội lần lượt từng người?"
Tên đàn ông táo bạo kia tức cười một tiếng, từ một bên lấy ra một tấm chi phiếu, ký tên vứt trên bàn thủy tinh, "Tiền bồi thường đánh tên họ Dư này tôi chi, các người ai lên trước!"
Dư Bảo Nguyên duỗi tay cầm tờ chi phiếu kia qua, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Anh là Vương Thông đi?"
Thiếu gia táo bạo họ Vương hừ lạnh một tiếng.
"Hóa ra Vương thiếu còn có tiền như vậy, còn có thể vung tiền như rác ra ngoài," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng mà ném chi phiếu ra, "Nói như vậy, công ty Phong Đầu trong nhà Vương thiếu, tin xấu trốn thuế lậu thuế tuôn ra vài hôm trước, giải quyết rồi?"
Sắc mặt Vương thiếu cứng đờ.
"Tôi nhớ cục thuế đang điều tra nhà các anh nhỉ," Dư Bảo Nguyên đi về phía trước hai bước, ánh mắt sáng ngời kia, khó giải thích được khiến Vương thiếu cảm thấy một tia nguy hiểm, "Tiền này của Vương thiếu sạch sẽ chứ? Có cần tôi đưa tấm chi phiếu này đến chỗ cục thuế hay không, xin bọn họ điều tra dòng chảy khoản tiền này, xem xem bên trong có bất thường hay không?"
"Mày!" Lúc này thân thể giống như gấu của Vương thiếu giận đến phát run, một đôi mắt giống như giết người nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên.
Thanh niên con ngươi hẹp dài bên kia, âm u mở miệng nói: "Mày cho rằng dùng loại thủ đoạn này, là có thể uy hiếp bọn tao?" Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn thanh niên thơ ơ mà cao cao tại thượng này, "Anh là cháu trai của Lưu Tấn Phong đi?"
Thanh niên vẫn như cũ mặt lạnh, không nói chuyện.
Dư Bảo Nguyên hừ cười một tiếng, bước chân từ từ đi tới, vừa đi vừa nói: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn như vậy."
Ánh mắt thanh niên càng lộ vẻ âm độc, "Mày nói cái gì? Mày dám châm chọc tao?"
"Không phải tôi châm chọc anh, là anh thật sự quá ngu quá không hiểu đại cục," Hai tay Dư Bảo Nguyên ôm ngực, "Nhà các anh phát triển yên ổn nhiều năm như vậy, anh cho rằng dựa vào ai? Là tên con cháu nhà giàu ở bên ngoài ăn uống gái gú cờ bạc, giống như sâu mọt anh đây sao? Không phải, là cụ ông nhà anh Lưu Tấn Phong," Ánh mắt cậu chuyển nghiêm túc, "Năm nay đến năm thường ủy nhiệm kỳ mới rồi, ông cụ nhà anh phải giải nhiệm rồi. Không có ô dù này, anh còn dám làm việc lớn lối như vậy, anh sợ Lưu gia của anh sụp đổ không đủ nhanh không đủ triệt để sao?"
"Mày dám!" Thanh niên kia rốt cục bị khơi dậy lửa giận, gầm nhẹ nói.
"Anh xem tôi dám không!" Dư Bảo Nguyên khí thế không thể thua, "Mấy người các anh đều cảm giác mình rất vô địch sao? Rời khỏi ủng hộ kinh tế trong nhà các anh tính là thứ gì? Đừng cảm thấy tôi là quả trứng mềm dễ bắt nạt, giao thiệp với công ty gia tộc các anh nhiều lần như vậy rồi, cái khác tôi khả năng không có, về tình huống tài vụ công ty nhà các anh, bê bối cấp cao, tôi đây ngược lại có chút nắm chắc."
Sắc mặt mọi người nhất thời khó coi.
Dư Bảo Nguyên lúc trước vẫn luôn là trợ lý cấp cao của tập đoàn Cố thị, thường xuyên đi theo các loại hạng mục. Cậu nói lời này, thật sự khiến người ta không thể không tin.
Bọn họ bình thường lớn lối quen, nhưng vậy cũng chỉ là cha mẹ trong nhà nhắm một mắt mở một mắt mà thôi. Nếu bởi vì hành động lớn lối của mình rước lấy phiền toái cho cả nhà, vậy bản thân bọn họ e là không có quả ngon để ăn.
Không thể không nói, Dư Bảo Nguyên này, uy hiếp người, thích hợp hơn bọn họ.
Dám ở trên đầu cậu tác oai tác quái còn muốn cậu chịu đựng, nhịn em gái mày á, cứng rắn lại! Thì phải ngầu như vậy.