Sắc mặt Bạch Hướng Thịnh khẽ đỏ lên.
Có lẽ...... có lẽ là nguyên nhân làm bạn giường với người kia đi.
Mấy ngày nay, bởi vì hẹn trước phẫu thuật của Bạch Hướng Thịnh rất nhiều, mà Mạnh Mãng Long thân là Tổng giám đốc của Xây dựng Trung Thiên, đương nhiên cũng không thể rảnh rỗi, hai người bận chuyện riêng của mình, cũng không rảnh ra ngoài ăn cơm, xem phim các thứ.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ gặp mặt, chỉ rảnh làm một chuyện.
Đó chính là hất cánh tay ra, buông thả cổ họng, thủy triều tuôn trào, thúc lực mạnh, hai tay đều phải túm, hai tay đều phải cứng.
Thực hiện tốt nghĩa vụ làm một bạn giường.
Bạch Hướng Thịnh nhìn xe Mạnh Mãng Long lái đến khúc rẽ, đó là chỗ đỗ xe của bệnh viện.
Y ở trong tiếng trêu ghẹo của bác sĩ nữ, nện bước vững vàng, về phòng làm việc của mình.
Quả nhiên, không đến 10 phút, cửa phòng làm việc bị gõ mấy cái từ bên ngoài.
Bạch Hướng Thịnh rất không tự nhiên chỉnh sửa cổ áo của mình, sau đó nói: "Mời vào."
Mạnh Mãng Long đẩy cửa vào, mắt vừa vào cửa, đã dính trên người Bạch Hướng Thịnh.
Ngồi sau bàn làm việc là người đó, áo blouse trên người vẫn chưa cởi xuống, trên hai tay khớp xương rõ ràng lại trắng mịn kẹp một cây bút màu đen thô to.
Gương mặt y trắng nõn, cằm có vụn râu lởm chởm, hẳn là bận quá, vẫn chưa kịp cạo. Tóc mềm mại rũ xuống, lông mi cong cong vểnh lên, đôi mắt giống như hồ nước, thâm thúy lại trong suốt.
Trái tim Mạnh Mãng Long nhảy lên.
Tướng mạo người này, thật sự quá đâm tim hắn.
Là kiểu mình thích nhất.
Hắn bước đến bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, quen thuộc kéo qua một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hướng Thịnh.
Bạch Hướng Thịnh cúi đầu viết chữ: "Anh đến làm gì?"
Hai tay Mạnh Mãng Long đặt trên đầu gối: "Đến thăm em."
"Muốn làm?" Bạch Hướng Thịnh cắn môi, "Buổi tối đi, giờ tôi còn có vài việc, vẫn gặp ở chỗ cũ nhỉ."
Mạnh Mãng Long thuê một phòng xép của khách sạn tình nhân, định làm ổ lâu dài.
Hai người đã ở đó không biết xấu hổ rất nhiều lần, coi như chỗ cũ.
Mạnh Mãng Long đưa tay, gạt tóc rối trên trán giúp Bạch Hướng Thịnh: "Không phải, không phải muốn tìm em làm."
Bạch Hướng Thịnh kinh ngạc ngừng bút: "Vậy anh tìm tôi làm gì?"
Sắc mặt Mạnh Mãng Long khẽ thay đổi: "Chẳng lẽ...... giữa chúng ta ngoài chuyện làm, không có các trao đổi khác sao?"
Bạch Hướng Thịnh ho khan một tiếng: "Vậy, vậy anh nói đi."
"Bọn mình đã hơn một tháng rồi nhỉ," Bàn tay to của Mạnh Mãng Long nhẹ nhàng trùm lên cánh tay đặt trên bàn của Bạch Hướng Thịnh, dùng nhiệt độ nóng bỏng lòng bàn tay mình, làm ấm lạnh lẽo trên mu bàn tay y, "Em đối với tôi...... có cảm giác gì?"
"Cảm giác gì?" Bạch Hướng Thịnh nhíu mày, dường như đối với vấn đề Mạnh Mãng Long đưa ra, cảm thấy hết sức giật mình.
Mạnh Mãng Long gật gật đầu: "Ừ, em nói tùy tiện, tôi rất muốn biết."
"Thì......" Bạch Hướng Thịnh trầm ngâm một lát, sau đó nói, "Năng lực phương diện đó rất tốt."
Sắc mặt Mạnh Mãng Long hơi đen: "Năng lực tốt tôi biết, tôi muốn nghe cảm giác của em đối với tôi hơn, tính cách, cách xử sự, có gần với em...... hình mẫu lý tưởng của em không."
Bạch Hướng Thịnh lúc này hiểu Mạnh Mãng Long tại sao muốn hỏi vấn đề này.
Để tỏ tình.
Khuôn mặt y nóng lên, cúi đầu, viết xoạt xoạt mấy chữ trên giấy, viết xong tờ này, sau đó ném sang một bên, xoay người, nhìn thẳng với Mạnh Mãng Long.
"Anh rất tốt," Y nói, "So với tưởng tượng trước đây của tôi, còn tốt hơn."
Sắc mặt Mạnh Mãng Long trở nên vui mưng: "Thêm...... tỉ mỉ thêm chút."
"Anh so với tưởng tượng của tôi, có trách nhiệm hơn. Tôi trước đó nghĩ tướng mạo, cá tính dương cương của anh, hẳn sẽ có tật xấu của thẳng nam, có lẽ khá thô tục, không biết quan tâm người khác," Trên mặt Bạch Hướng Thịnh mang theo nụ cười nhạt, "Nhưng tiếp xúc một khoảng thời gian, tôi cảm thấy anh...... rất tốt. Tính cách rất tốt, rất phù hợp với tôi, tốt hơn dụ đoán của tôi nhiều."
Trước đây cậu luôn cảm thấy, tên đàn ông thô to như Mạnh Mãng Long, còn là bisexual, nhất định là thần kinh thô.
Nhưng...... mỗi lần làm xong, Mạnh Mãng Long đều sẽ tỉ mỉ lấy ra giúp y, để y cũng thoải mái, mà không phải mình sướng xong thì bỏ đi, mặc kệ đối phương không dọn dẹp giúp.
Chỉ với chi tiết này, Bạch Hướng Thịnh gần như có thể kết luận, người này, đáng tin.
Mạnh Mãng Long ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tối nay muốn mời em ăn bữa cơm, hân hạnh chứ?"
Bạch Hướng Thịnh nhìn điện thoại của mình: "Hai tiếng nữa tôi còn có ca giải phẫu, có lẽ không kịp rồi, hôm nào đi."
"Không, không cần lâu như vậy," Mạnh Mãng Long vội vàng nói, "Ở ngay nhà hàng bên cạnh bệnh viện bọn em, một lát là được, được chứ?"
Bạch Hướng Thịnh vẫn có chút do dự: "Tôi sợ......"
"Một tiếng, trong một tiếng, nhất định có thể ăn xong." Mạnh Mãng Long giống như sợ bị Bạch Hướng Thịnh từ chối, sốt ruột nói.
Bạch Hướng Thịnh cau mày, hồi lâu, gật gật đầu: "Vậy được."
Mạnh Mãng Long vui rạo rực đưa tay cởi áo blouse giúp y, sau đó dẫn người xuống tầng, đi không bao xa đã đến nhà hàng.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Bạch Hướng Thịnh đi vào, lại phát hiện bên trong không một bóng người.
Cửa hàng trưởng và nhân viên phục vụ, nụ cười kỳ dị, chờ trước quầy.
"Đây là......" Bạch Hướng Thịnh có chút kinh ngạc, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Mãng Long dẫn người đến bên cạnh một chiếc bàn trong quán.
Nhưng chỉ thấy dưới chiếc bàn kia, kể cả mấy bàn ăn và trên mặt đất gần đó, đều trải đầy hoa. Màu sắc thống nhất đều là màu hồng nhạt, long lanh động lòng người.
Mạnh Mãng Long xoay người nhìn Bạch Hướng Thịnh, sau đó bỗng nhiên quỳ một chân xuống.
Bạch Hướng Thịnh giật mình.
Tiên sư đây là muốn làm gì?
Mạnh Mãng Long khẽ cười một tiếng: "Em đừng sợ, tôi không phải cầu hôn."
"Vậy trận thế này của anh là......"
"Cầu yêu," Mạnh Mãng Long nói đến oai phong lẫm liệt, "Hai bọn mình coi như nửa yêu đương nửa phát sinh quan hệ rồi, em nói cảm giác đối với tôi cũng không tệ, bằng không...... em thu nhận tôi trước đi."
Bạch Hướng Thịnh khơi mày.
"Tôi rất thích em, thật sự vô cùng vô cùng thích, tướng mạo cũng thích, tính cách cũng thích, thân thể càng thích, em từ trong ra ngoài, đều hoàn toàn là dáng vẻ lý tưởng nhất của một nửa khác trong lòng tôi," Mạnh Mãng Long thâm tình nói, "Cho nên, chúng ta, yêu đương đi."
Bạch Hướng Thịnh chớp chớp mắt, nhìn xung quanh một vòng, chỉ nhìn thấy đám người cửa hàng trưởng đều đã rút lui, lúc này trong quán trống rỗng, chỉ còn lại hoa trên đất, cùng với người đàn ông trong mắt hàm chứa mong đợi nhiệt tình nửa quỳ phía trước.
Hồi lâu, y bỗng nhiên cười: "Anh cần gì phải như vậy?"
Mạnh Mãng Long có chút khẩn trương: "Em đây là...... đây là ý gì?"
"Thật ra anh không cần làm trận thế lớn như vậy," Bạch Hướng Thịnh nói, "Tôi tìm người yêu, dựa vào cảm giác ở chung. Anh cho tôi cảm giác vô cùng tốt, tôi cũng rất sẵn lòng, anh không cần làm lớn như vậy, anh chỉ cần nói một tiếng với tôi, tôi đồng ý liền...... dù sao, tôi để ý, không phải hình thức quan tâm như vậy."
Mạnh Mãng Long kinh ngạc mở to mắt: "Em đồng ý? Em vừa rồi có phải nói em đồng ý không?"
Bạch Hướng Thịnh cúi đầu, hôn chụt lên môi Mạnh Mãng Long một cái: "Phải."