Tay Lý Kha cầm điện thoại, bỗng nhiên căng thẳng.
Cũng không biết là bởi vì khói sữa tươi, hay là nguyên nhân gì khác, lúc này, ánh mắt hắn vô cùng chua xót, thậm chí có loại ảo giác muốn ôm đầu khóc rống.
Dư Bảo Nguyên từ phản ứng của Lý Kha liền đoán được một chút chút, cười nói: "Cái gì cũng sẽ có quá khứ, cái gì cũng sẽ tốt hơn. Luôn sẽ có kinh hỉ mà anh không biết ở chỗ rẽ đang chờ anh, anh phải tin tưởng."
Lý Kha cảm kích ngẩng đầu, gật mạnh: "Cậu nói rất có đạo lý! Thảo nào Cố tổng yêu cậu đến tận trong xương như vậy!"
Dư Bảo Nguyên bỗng chốc bị mắc cỡ đỏ mặt, cười mắng: "Còn mang tôi ra trêu ghẹo."
Cố Phong từ trên lầu đi xuống, đã thay chính trang, đổi thành trang phục ở nhà. Quần áo hơi rộng, chất liệu cũng dùng thoải mái tôn da làm chủ. Quần áo như thế này mặc trên người Cố Phong, vẫn khiến hắn lộ vẻ anh tuấn bất phàm, thành thục lại mê người, tràn đầy mị lực của phái nam.
"Nào, bảo bối," Cố Phong kéo Dư Bảo Nguyên đi về phía bên kia, sau đó, dùng âm lượng Lý Kha không nghe được nói, "Bảo bối, em định thu nhận cậu ấy bao lâu?" Dư Bảo Nguyên khơi mày: "Em nghĩ...... khoảng 1 tuần đi, mẹ anh ấy dù sao cũng sẽ tìm được người."
"Ừm, mẹ cậu ta sau khi tìm được, sẽ đưa cậu ta về thôi." Giọng điệu Cố Phong lộ vẻ có chút nôn nóng.
"Sao phải sốt ruột thế làm gì," Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, "Anh sẽ không...... ngay cả phòng cho người ta ở cũng không chịu chứ? Đường đường là Cố đại tổng tài mà hẹp hòi vậy hả? Hửm?"
Cố Phong nhìn bộ dạng nghịch ngợm của Dư Bảo Nguyên trước mắt, trong lòng ngứa cực kỳ.
Hắn lén ôm người vào trong ngực, sau đó mang theo mấy phần tình dục, liếm bên môi Dư Bảo Nguyên mấy cái.
"Anh làm gì thế?" Dư Bảo Nguyên cáu hỏi.
"Bên mép em, có vệt sữa tươi trắng," Cố Phong giải thích, "Bảo bối, sữa tươi ngon thật."
Dư Bảo Nguyên xì một tiếng.
Cố Phong là tên dâm dê!
Cố Phong ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, dáng vẻ khóe miệng em dính vệt trắng, luôn khiến anh suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến một vài...... thứ không nên nghĩ, em đoán là gì?"
"Em đoán......" Con ngươi Dư Bảo Nguyên xoay vòng, "Em không đoán ra được, nhưng em biết, anh nếu nói thêm cái gì nữa, tối nay em rất có thể dùng nắm đấm đấm vỡ cái đầu chó già của anh."
Cố Phong cắn cắn vành tai Dư Bảo Nguyên: "Sao lại không thành thật vậy chứ? Em vẫn muốn giả bộ nói không biết, vậy thì...... ông xã tối nay liền thưởng cho em, để em tái hiện hình ảnh lúc nãy, huh?"
Dư Bảo Nguyên nhéo hạ thân Cố Phong một cái, nhéo đến mức Cố Phong đau nhíu mày: "Ban ngày nói ít lời lẳng lo, đã dạy dỗ anh cả nghìn lần rồi, tên khốn anh, chả nhớ gì hết!"
Cố Phong bị đau hừ nhẹ một tiếng: "Ok ok, anh không nói nữa, anh để tên kia ở đây, cậu ta thích ở bao lâu thì ở, còn không được sao......"
Dư Bảo Nguyên lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Cố Phong sờ sờ chỗ mình bị nhéo đau: "Anh cũng không phải loại hẹp hòi, chỉ là hắn ở đây, hai chúng ta làm gì cũng không tiện. Hơn nữa thấy em cứ thân mật ngồi với hắn như vậy, trong lòng ông xã ghen."
Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái: "Em còn có thể ở bên anh ấy hả?"
Cố Phong ngậm miệng lại.
Bóng đêm dần dày đặc.
Dư Bảo Nguyên đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, kêu Lý Kha cũng qua ăn cùng.
Thằng nhóc Lý Kha này vậy mà chút nhãn lực cũng không có, Cố Phong vốn còn muốn giữ lại chút lễ nghi bàn ăn, ưu nhã ăn cơm, nhưng tên Lý Kha này, lại giống như chưa từng thấy đồ ăn, cầm đũa bắt đầu điên cuồng càn quét trên bàn ăn.
Cố Phong muốn ăn tôm, Lý Kha gắp đi liền 3 con.
Cố Phong muốn ăn gà Kung Pao, Lý Kha cầm thìa vớt hơn nửa bát.
Cố Phong siêu thích ăn món vị muối, hắn còn chưa ra tay, Lý Kha đã dùng đũa xé vịt, từng miếng lớn một, Dư Bảo Nguyên nhìn cứ lo hắn sẽ bị nghẹn chết tươi.
Mặt Cố Phong đen lại: "...... Còn cái gì ăn?"
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng tủi thân của ông xã nhà mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Để anh ấy ăn no đi, anh ấy chắc đói lâu lắm rồi. Lát nữa, lát nữa em làm thêm cho anh một ít, nhé?"
Sắc mặt Cố Phong lúc này mới dịu xuống chút.
Đến khi bữa tối kết thúc, bụng nhỏ của Lý Kha đã tròn vo như quả bóng cao su. Hắn thỏa mãn sờ sờ bụng mình, sau đó nói cám ơn với chủ bếp bữa cơm này Dư Bảo Nguyên, và chồng của chủ bếp đen mặt ở bên cạnh Cố Phong, đến phòng của mình, rửa mặt, nghịch điện thoại một lát, định đi ngủ.
Lúc tắt đèn, mắt Lý Kha vẫn mở to.
Hắn nhìn trần nhà được chiếu ánh sáng nhạt, tâm tư trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
2 tháng......
Tưởng Hạo sẽ về đúng hạn chứ?
Mình ở Cố gia hẳn là không lâu, trong lòng Lý Kha biết.
Hôm nay nói những chuyện kia với Dư Bảo Nguyên, khiến hắn cũng ý thức được, mình không thể nào vĩnh viễn trốn tránh vấn đề, trốn tránh sẽ chỉ khiến vấn đề vùi lấp trong tình cảm không cách nào giải quyết, kéo dài chiến tuyến, kéo chuyện nhỏ thành chuyện lớn.
Dù sao cũng phải học cách trưởng thành, dù sao cũng phải học cách tự lập, Lý Kha thở dài, hắn nên suy nghĩ xem sau khi quay về, đối mặt với mẹ mình thế nào.