Lý Kha cuối cùng vẫn là lựa chọn về nhà.
Có một vài việc cuối cùng có thể dùng trốn tránh để giải quyết, chuyện của hắn và Tưởng Hạo, cuối cùng là vắt ngang trong lòng.
Lúc hắn đẩy cửa nhà ra, hắn nhẹ siết chặt nắm đấm.
Ai cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến một bước này, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ đến, hắn sẽ biến thành quan hệ như hiện tại với Tưởng Hạo. Nhưng mà......
Đã vậy rồi, vậy thì cứ thuận theo trái tim mà đi thôi, trong lòng Lý Kha khắc ghi lời Dư Bảo Nguyên nói với hắn.
Hắn hít sâu một hơi, dù kế tiếp phải đối mặt với bão lốc hay là sóng lớn, cứ kệ đi.
Hắn dù sao cũng phải học cách đối mặt với tất cả.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Hai tháng sau.
Phía bắc đảo Greenland.
Cố Phong khăng khăng lựa chọn chỗ này để tổ chức hôn lễ với Dư Bảo Nguyên.
Hắn từ rất lâu đã trang trí xong xuôi sân bãi ở đây, cho người chuẩn bị tất cả những thứ hôn lễ cần có, chỉ chờ hắn và Dư Bảo Nguyên đến, tổ chức một hôn lễ không bắt mắt, nhưng rất dụng tâm.
Lựa chọn địa điểm, Dư Bảo Nguyên không phát biểu ý kiến gì, mà Cố Phong lựa chọn Greenland, thì đã suy nghĩ rất lâu.
Greenland là thuộc địa của Đan Mạch, mà Đan Mạch là quốc gia châu Âu đầu tiên chấp nhận luật hôn nhân đồng tính. Tổ chức hôn lễ đồng tính ở đây, bọn họ nhận được chào đón nhiệt tình của người Đan Mạch, như vậy để bọn họ bớt đi rất nhiều áp lực dư luận phiền lòng.
Huống chi......
Ngày Cố Phong quyết định tổ chức hôn lẽ, Greenland đúng lúc là ngày mặt trời không lặn.
Phía Bắc đảo Greenland ở trong phạm vi vòng cực Bắc, vì vậy, mỗi năm có mấy tháng sẽ xuất hiện hiện tượng ngày mặt trời không lặn, từ sáng đến tối mặt trời cũng không xuống.
Dư Bảo Nguyên từng cười hỏi Cố Phong: "Cố ý tìm ngày mặt trời không lặn để cử hành hôn lễ, có phải không muốn để em ngủ hay không?"
Cố Phong cũng cười trả lời: "Ngày mặt trời không lặn, mặt trời từ sáng đến tối đều sẽ không xuống. Bên cạnh em vĩnh viễn là ánh sáng rực rỡ nhất, bóng tối vĩnh viễn đều sẽ không xâm nhập em. Anh rất thích ngụ ý này, cho nên...... anh hi vọng sau khi chúng ta kết hôn, anh cũng có thể là mặt trời mãi mãi của em, là chỗ dựa mãi mãi của em, anh sẽ mãi yêu em, che chở em, dùng trái tim đối đãi em, sẽ không để em chịu ủy khuất nữa, sẽ không để em lâm vào bóng tối nữa.
Dư Bảo Nguyên rất cảm động: "...... Thật làm khó anh, còn suy tính nhiều như vậy."
"Đương nhiên," Cố Phong hơi có chút đắc ý, hẵn bỗng nhiên tiến tới bên tai Dư Bảo Nguyên, "Dĩ nhiên, ngày mặt trời không lặn mặt trời vĩnh viễn sẽ không xuống, còn có một tầng ngụ ý khác."
Dư Bảo Nguyên tò mò hỏi hắn: "Là gì?"
Khóe môi Cố Phong hơi câu lên, nhiệt khí quấy rối viền tai Dư Bảo Nguyên: "Đó chính là...... ngày nào cũng là ngày."
(Ngày nào cũng là ngày có nghĩa là ngày nào cũng là ngày đặc biệt nào đó, ví dụ như ngày tình nhân, ngày bạn bè...... Ý ở đây ngày nào cũng có lý do để ấy ấy)
Nụ cười Dư Bảo Nguyên cứng đờ, sau đó dùng thiết quyền của mình, quăng mạnh lên cái đầu chó không biết xấu hổ của Cố Phong!
Đồ vô liêm sỉ!
Không khí lãng mạn tốt đẹp, mẹ nó toàn bộ bị hắn hủy!
(Đứa nào re-up là chó)
Lúc này, trong một biệt thự lớn ở trấn nhỏ phía Bắc Greenland, một hôn lễ an tĩnh lại lãng mạn đang cử hành.
Bão tuyết như lông ngỗng bay qua trấn nhỏ này, chứng kiến đôi đồng tính luyến, trao nhẫn, nhẹ nhàng đeo vào tay đối phương.
Lần đeo vào ngón tay này, có lẽ chính là cả đời.
Trong số khách khứa, đám bạn tốt mà Cố Phong và Dư Bảo Nguyên mời tới đã xem xong Cố Phong và Dư Bảo Nguyên trao nhẫn cưới, lúc nhìn bọn họ rốt cuộc ôm lấy nhau hôn môi, không tự chủ được đứng dậy vỗ tay.
Lý Kha bé nhỏ trong đó, khóc dữ tợn nhất.
Ai cũng hạnh phúc, hắn nghĩ, mình cũng sẽ hạnh phúc.
Tưởng Hạo nói hai tháng, rất nhanh, rất nhanh......
Lúc hôn lễ kết thúc, bão tuyết bên ngoài vẫn chưa dừng. Nhiệt độ cực thấp ở vòng cực Bắc, khiến người ta chỉ có thể mặc quần áo thật dày mới có thể chống đỡ được. Lý Kha quấn mình giống như một cái bánh chưng thịt đi ra bên ngoài.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Bên ngoài biệt thự, bão tuyết lả tả từ trên trời bay xuống.
Lý Kha ngẩng đầu, cảm giác được có bông tuyết rơi trên mắt hắn.
Lúc hắn đang trầm mặc trong đống tuyết, một chiếc ô che đến đỉnh đầu hắn.
Lý Kha sợ giật mình, quay đầu, mới phát hiện là Dư Bảo Nguyên vẫn chưa thay lễ phục kết hôn.
Lúc này, Dư Bảo Nguyên đang mặc một bộ chính trang màu trắng, tóc được nhà tạo mẫu tóc chải cực kỳ đẹp trai, phối với cảnh tuyết trắng xốp phủ kín đất trời, ngược lại vô cùng phù hợp.
"Sao ngay cả ô cũng không xòe?" Dư Bảo Nguyên mang theo nụ cười thản nhiên, hỏi.
Lý Kha chớp chớp mắt: "Trong biệt thự rất ấm, tôi ra ngoài thông khí một chút, lát nữa về."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "...... Vẫn đang nhớ anh ấy sao?"
Lý Kha mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Ai nhớ nó chứ? Tôi không thèm nhớ thằng khốn Tưởng Hạo đâu."
"Tôi lại không nói "anh ấy" chính là Tưởng Hạo, nhìn anh kìa, tự động chưa đánh đã khai," Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Còn nói không nhớ."