Lục Dương rất bình tĩnh, đi tới bên người Lộ Dương ngồi xuống.
Cha ruột Hùng Vũ Đan dắt đứa con trai sinh cùng tiểu tam, một người nhìn qua giống con trai ngoan, một người nhìn qua giống người cha thâm tình.
Cũng chỉ có Hùng Vũ Đan biết, tư tưởng của người đàn ông này phong kiến cỡ nào, buồn nôn cỡ nào.
Cảnh sát ghi chép cho bọn họ, biết một vài chuyện, gật gật đầu nói: "Tình huống như này, tố tụng dân sự không có ý nghĩa quá lớn, chúng tôi bình thường vẫn đề nghị hai bên dĩ hòa vi quý, thỏa thuận riêng."
Hùng Vũ Đan ưỡn ngực, hừ lạnh một tiếng.
Lộ Dương nhìn cha Hùng Vũ Đan đứng bên cạnh, nói với cảnh sát: "Chúng tôi biết rồi, cám ơn đồng chí cảnh sát."
Cha Hùng Vũ Đan âm dương quái khí cười nói: "Đồng chí cảnh sát, tên đánh người chính là đồng tính luyến biến thái, người đàn ông bên cạnh nó nói không chừng cũng là người như vậy, đồng chí có muốn điều tra người như vậy không? Làm đồng tính luyến là trái với quy luật tự nhiên, cả nhà đều hổ thẹn vì bọn nó, tôi cảm thấy......"
/ Quảng cáo
"Cái con mẹ nó chứ trái với quy luật tự nhiên, con mẹ nó ông là tự nhiên? Ông nói xem?" Tính cáu gắt của Lộ Dương lập tức bị nhen, tức giận lườm thẳng nam trung niên dầu mỡ này, "Tự tao cảm thấy nhà tao không hổ thẹn vì tao, nhưng nếu nhà tao có thẳng nam ung thư ở bên ngoài ăn chơi gái gú cờ bạc làm tiểu tam có con riêng, không dùng não suy nghĩ đầy đầu toàn là ống dẫn tinh, tao cảm thấy hổ thẹn vì loại người đó hơn!"
"Con mẹ mày......" Cha Hùng Vũ Đan sau khi giàu lên từ tiền phi pháp, ít có người đụng chạm với ông ta như vậy, ông ta lồng lộn lên.
"Ông dám đi một bước, tôi hôm nay kéo hệ thống sinh sản của ông ra thắt nơ bướm, ông thử xem!" Hùng Vũ Đan xoạt cái đứng dậy, nắm nắm đấm.
Người đàn ông trung niên kia tự biết đánh không lại, tức đến cả người phát run nhưng lại không dám bước ra một bước.
Bắt nạt kẻ yếu, cực kỳ sợ hãi.
Cảnh sát vốn cũng đã định hỗ trợ bọn họ thỏa thuận thở dài, ấn nắm đấm của Hùng Vũ Đan trở lại: "Còn cậu, đừng cứ nghĩ tới dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, hài hòa xã hội, lưỡng bại câu thương. Còn ông......" Ánh mắt hắn hơi khinh thường nhìn người đàn ông trung niên kia, "Miệng cũng sạch sẽ chút, ít gây chuyện."
"Đồng chí cảnh sát," Lục Dương ở bên cạnh nhìn nhẹ nhàng vuốt lưng Lộ Dương, gật gật đầu đứng dậy, "Tiếp theo chúng tôi xử lý riêng đi, phiền phức rồi."
Cảnh sát gật gật đầu, giải tán.
Lục Dương dẫn Lộ Dương và Hùng Vũ Đan đi tới cửa, người đàn ông trung niên kia dẫn theo tiểu tam và con riêng theo chặt, giương nanh múa vuốt nói: "Đánh bọn tao liền muốn chạy? Bồi thường, phải bồi thường! Răng của tao bị mày đánh rụng, mày đàng hoàng nôn tiền cho tao!"
Bên ngoài cục cảnh sát gió rất to, rất lạnh.
Hùng Vũ Đan nuốt một ngụm, quay đầu không chút tình cảm nhìn cha ruột mình: "Hùng Cam Minh, cũng bởi vì tôi biểu hiện ẻo lả, cho nên tôi không phải con ông? Tôi nên chịu những đối xử này?"
"Loại người như mày nên chết đi!" Hùng Cam Minh phun một cục đờm về phía Hùng Vũ Đan. Tên nhà giàu mới nổi ông ta đột nhiên nhận được tiền, nhưng vẫn không sửa được cái tính thô tục không giáo dưỡng kia.
Hùng Vũ Đan yên lặng tại chỗ một lát, đưa tay mở túi mình ra, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, đưa cho Hùng Cam Minh: "Tôi chỉ có số tiền này, cho ông đấy, tôi cũng không cần."
Hùng Cam Minh cầm số tiền này, liếm môi, khinh bỉ nói: "Mẹ kiếp, mỗi một tý như vậy."
Hùng Vũ Đan giống như người máy lạnh nhạt: "Tôi không có tiền, chuyện này tôi cũng không muốn tính toán, tôi muốn về nhà...... Đúng rồi, hôm nay ông nhổ tôi một ngụm đờm, cho nên ông bao giờ thì chết? Lúc ông chết nhớ bảo tiểu tam gửi tin nhắn cho tôi, tôi trả lại ngụm đờm này cho mộ ông."
Hùng Cam Minh hình như lại muốn nổi cáu, may mà lúc này Lục Dương đi lên, bảo vệ Lộ Dương và Hùng Vũ Đan sau lưng, mang theo khí thế bén nhọn đánh giết trên thương trường: "Hùng tiên sinh, ông nếu tiếp tục làm loạn, tôi không đảm bảo sẽ xảy ra cái gì."
Hùng Cam Minh coi như hơi có nhãn lực, nhìn thấy khí tràng và quần áo bất phàm của Lục Dương, liền biết người này không chọc vào được.
Nhìn thấy y ra mặt, Hùng Cam Minh cũng đành phải dắt đứa con riêng của mình, hùng hùng hổ hổ đi xa.
Lộ Dương nhìn thấy màn này rốt cục qua đi, thở dài một hơi, xoay người nhìn Hùng Vũ Đan đang định đi: "...... Nhà mày xảy ra những chuyện này, sao mày không nói với tao?"
"Nói với mày?" Hùng Vũ Đan liếc một cái, "Dựa vào cái gì phải nói với mày? Mày ít để ý đến chuyện của tao, sống an phận với chồng mày đi, hai thằng đần!"
Dứt lời, nhấc chân muốn đi.
/ Quảng cáo
Lộ Dương cắn răng kéo tay hắn lại, nhét một xấp tiền vào túi hắn: "Ít sĩ diện hão với tao. Cầm lấy tiền đi, công việc tao nghĩ thêm cách cho mày, mày......"
Hùng Vũ Đan giống như người máy không có tình cảm, hất tay Lộ Dương ra, đi thẳng về phía trước, đến lúc biến mất trong tầm mắt.
Lộ Dương đứng trong gió lạnh, nhất thời có chút thất thần.
"Đi thôi," Lục Dương nhẹ nhàng ôm lấy người, "Em nếu lo lắng, chúng ta lại nghĩ cách giúp cậu ấy, được không? Bây giờ về nhà trước, ngoan nào."
Lộ Dương thở dài, đi theo Lục Dương ngồi lên xe về nhà.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lúc Hùng Vũ Đan về đến nhà, sắc trời đen kịt, một ngôi sao cũng không có.
Hắn bình tĩnh nấu cho mình bát mì hải sản, xì xụp ăn rất ngon, sau đó cầm lấy điện thoại lướt diễn đàn một lát, tắt máy, nhét sang một bên.
Căn nhà trọ này rất nhỏ, nhưng hắn theo đuổi cái thơm cái đẹp vẫn mua bồn tắp lắp trong phòng tắm.
Hắn xả nước nóng cho mình, cởi quần áo, ngầm toàn thân mình trong nước nóng.
Trong nước nóng nhỏ tinh dầu hắn thích, thả cánh hoa cúc họa mi thơm ngát, tất cả đều là dáng vẻ thoải mái nhất.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu quanh quẩn đủ loại âm thanh.
"Nó chính là Hùng Vũ Đan lớp 11-3 đó, thật là thằng ẻo lả, thật buồn nôn a hi hi hi."
"Loại bất nam bất nữ này bao giờ có thể cút đi? Tớ hôm qua nghe nói có mấy học sinh thể dục thấy nó ngứa mắt, nói muốn đánh nó, tới lúc đó bọn mình đi xem."
"Đàn ông nên có bộ dạng đàn ông, loại biến thái này thật sự ngán quá, bọn mình viết thư ẩn danh cho boss, để hắn suy nghĩ xào tên kia đi, tôi thật sự không cách nào chịu được làm đồng nghiệp với loại người này......"
"Loại người như mày nên chết đi!"
Hùng Vũ Đan mở mắt, ánh sáng phòng tắm rất mờ.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì hắn ngoại tộc, mẹ hắn, hắn nhận hết vô số khinh bỉ và hành hạ.
Hắn từ nhỏ đã vậy, hắn cũng không muốn, hắn muốn giống "đàn ông bình thường", sao mọi người đều muốn đối với hắn như vậy, để hắn suýt nữa cho rằng mình đã phạm phải tội không thể tha thứ!
Rõ ràng, hắn chẳng làm sai gì cả, hắn cũng sinh ra khóc nỉ non như tất cả bé trai, bi bô bi bô lớn lên......
Hùng Vũ Đan ngẩng đầu, nhìn thấy trên kệ cách đó không xa để quần áo mình cởi ra, trong túi lộ ra nửa đoạn tiền Lộ Dương cố nhét vào.
/ Quảng cáo
Hắn đột nhiên cười một tiếng, cười cười nước mắt liền chảy xuống: "Xin lỗi, hai tên Tiểu Dương Dương, hôm nay chửi mày, rất xin lỗi, thật ra tao cũng không ghét mày, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi," Hầu kết hắn chuyển động, "Hai bọn mày ở bên nhau, tao không có tiếc nuối gì. Hai chúng mày phải đối đầu với áp lực, thay tao sống thật tốt, thật hạnh phúc, được không?"
Hai mươi mấy năm, thế giới của mọi người đều là màu sắc rực rỡ, chỉ có hắn, là màu đen.
Thế giới và "người bình thường" bạc đãi hắn, hành hạ hắn như vậy, vậy thì hắn, quyết định không cùng đi nữa.
Hắn cầu xin thần Phật, kiếp sau, đừng để hắn làm ngoại tộc nữa, quá khổ rồi.
Hùng Vũ Đan từ một bên mò lấy lưỡi dao cạo râu của mình, lưỡi dao lóe lên sắc bén dưới ánh đèn, chiếu đến chút ánh nước ướt át khóe mắt hắn.
Chỉ nghe một tiếng rên rỉ trong phòng tắm, trong nước nóng thơm ngát trong bồn tắm, màu đỏ tươi đáng sợ, tản ra.
=============
Chương này buồn thực sự:(((((((((((