***** Tuần sau tui sẽ chăm chỉ edit hơn =)))))) Tuần này chăm chỉ dạy các cháu xong đã =)))))))
Lời này vừa dứt, tay dưới bàn của Trần Lập Ninh liền hung hăng nắm chặt lại.
Làm sao sẽ!
Cố Phong làm sao sẽ biết chuyện trong đó!
Y rõ ràng đã ngàn dặn dò vạn để ý, bảo mấy người đó toàn bộ rút lui sạch sẽ, một chút cũng không được để lại dấu vết. Bao gồm mấy người chịu trách nhiệm liên hệ với bên cậu Dư Bảo Nguyên, cũng đã bị y điều bớt ra tỉnh ngoài rồi, chuyện này không thể nào phát hiện.
Cho dù thật sự bị người nhận ra, bọn họ cũng tuyệt đối không tìm được chứng cớ.
Bàn tính trong lòng gõ cực nhanh, nghĩ như vậy, trên mặt Trần Lập Ninh lộ ra vẻ nghi ngờ: "Anh nói cái gì?"
Cố Phong thâm trầm mà lặp lại lời một lần: "Lúc trước chuyện Dư Bảo Nguyên suýt nữa sảy thai, có tay chân của cậu hay không?"
Trần Lập Ninh vọt cái đứng dậy, má hồng hồng: "Cố Phong, anh vậy mà nghi ngờ em?"
Vừa nói, y trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Phong, "Em theo bên cạnh anh lâu như vậy, em là người thế nào, anh sẽ không không rõ. Em nếu thật sự muốn bất lợi với Dư Bảo Nguyên, đã sớm ra tay, cần gì phải nhịn lâu vậy? Huống chi, khi đó em cũng đã vào ở Cố trạch rồi, Dư Bảo Nguyên đối với em đã không có uy hiếp, em làm gì phải đi mạo hiểm!"
Cố Phong dời tay Trần Lập Ninh khoát trên vai hắn ra, như có như không phủ phủi chỗ đó: "Hôm nay tôi chỉ muốn nghe cậu nói thật."
"Lời nói thật chính là," Trần Lập Ninh hít sâu một hơi, "Em cái gì cũng không làm. Em thừa nhận, em ghét Dư Bảo Nguyên, nhưng em sẽ không làm loại chuyện đó. Em không biết ai ở trước mặt anh sạch lưỡi nói mấy cái này, nhưng mà Cố Phong, anh nên tin em."
"Tôi nên tin cậu sao?" Những lời này của Cố Phong, hiển nhiên không phải ngữ khí nghi vấn, giống hơn là hỏi vặn mang theo chút ý tứ châm chọc.
Trần Lập Ninh ngây ngẩn cả người, cắn răng, "Cố Phong, em nói em nguyện ý ở cùng với anh, nhưng nếu như anh ngay cả phần tín nhiệm này cũng không chịu cho em, em sẽ cảm thấy cực kỳ thất vọng."
Cố Phong không nói chuyện, lấy ra một cái bút ghi âm, bình tĩnh mà ấn mở một đoạn ghi âm.
Bên kia truyền đến, là tiếng hơi mang theo mất tinh thần của cậu Dư Bảo Nguyên: "Lúc trước có người liên lạc với chúng tôi, cho chúng tôi một khoản tiên. Sau đó lại nói, sau khi chuyện thành công còn có tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi không phải sợ, xảy ra chuyện sẽ có luật sư tốt nhất biện hộ giúp chúng tôi, tôi liền đáp ứng. Tôi nhớ người kia họ Lý, hơi mập, bên cạnh mắt trái có một vết bớt, những cái khác hắn cũng không chịu nói với chúng tôi......"
Một đoạn ghi âm mở xong, Cố Phong giương mắt: "Giải thích?"
Trần Lập Ninh đã khẩn trương tới lòng bàn tay ra mồ hôi, nhưng vẫn cười nói: "Ghi âm này nói cái gì? Em một chút cũng không hiểu."
Cố Phong gật gật đầu, lại từ trong sấp văn kiện mình mang tới lấy ra một phần lý lịch sơ lược.
Phía bên trên, đương nhiên chính là người liên lạc họ Lý kia, trên lý lịch sơ lược còn dán hình, người trong hình, bên cạnh mắt trái, rõ ràng có một vết bớt đỏ sậm.
"Người này là của Trần thị các cậu, tôi nghe nói người này trước đây không lâu đột nhiên bị điều ra tỉnh ngoài." Cố Phong không chút tình cảm nói.
Nụ cười của Trần Lập Ninh sắp không đỡ được rồi, y gắt gao nắm nắm đấm của mình, "Đúng vậy, hắn...... Hắn là dựa theo công việc bình thường thuyên chuyển công tác. Cái này...... Không có gì lạ chứ?"
Cố Phong nghe đáp án như vậy, rốt cục lắc lắc đầu.
Trong lòng Trần Lập Ninh bỗng nhiên nổi lên hoảng hốt kịch liệt.
Tay Cố Phong duỗi về phía bút ghi âm, lại ấn một cái, bút ghi âm bắt đầu phát đoạn ghi âm tiếp theo, "Người bên Trần thiếu nói chuyện này phải làm kín đáo, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Cố tổng chạy đến cứu được người. Tôi sợ chuyện bại lộ, tiêu hủy tất cả chứng cớ có liên quan tới bọn họ. Nhưng đám Trần thiếu vẫn chưa yên tâm, điều tôi tới nơi rắm chó này...... Mẹ nó!"
Trần Lập Ninh nghe tiếng ghi âm này, đột nhiên cảm thấy giống như băng sương từ đỉnh đầu rót thẳng vào.
Cả người rét run.
Cố Phong đứng dậy, nhìn Trần Lập Ninh.
Người này, không thể nói yêu, nhưng đúng là từng có hảo cảm.
Hắn biết Trần Lập Ninh giở một vài mánh nhỏ, biết Trần Lập Ninh lúc không ở trước mặt hắn cũng là một bộ ngang ngược càn rỡ. Hắn cho rằng người này vô luận lớn lối thế nào, luôn biết phân tấc, sẽ không làm chuyện quá giới hạn.
Hắn lầm rồi.
Cố Phong đưa tay túm cổ áo Trần Lập Ninh, âm thanh giống như nhúng hàn băng: "Tôi đã cho cậu cơ hội giải thích, nhưng trong miệng cậu, không có một câu nói thật."