Mục lục
Ta sinh con cho tổng tài - Dư Bảo Nguyên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Thế giới và nhân loại luôn vội vàng, cuộc sống yên bình luôn không kéo dài.

Khoảng thời gian này, Lục Dương cảm giác mình mỗi ngày trải qua đều là cuộc sống cực kỳ thỏa mãn. Đi làm xong trở về ổ dâm cùng xây dựng với Lộ Dương, hai người dính dẹo trôi qua một buổi tối, hôm sau sẽ lặp lại hình thức này, cuộc sống tràn đầy mới mẻ vẫn tiếp tục.

Lục Dương cảm giác sinh lý và tâm lý của mình đều nhận được thỏa mãn to lớn, cuộc sống này giống như tiên sống.

Lộ Dương thì không cảm thấy vậy.

Vì vậy, lúc cậu ngồi ghế lái phụ xe Lục Dương, mông nhỏ còn tràn đầy đau đớn âm ỉ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cau lại, liếc nhìn gò má Lục Dương!


Hồi đó chính là bị khí chất này của y lừa!

Nhìn nhân mô cẩu dạng của y, mặc chính trang thắt cà vạt, một bộ cấm dục lãnh đạm người lạ chớ tới gần, tưởng là quân tử. Thật không nghĩ đến, Lộ Dương hắn sẽ bị "quân tử" này chà đạp thành bộ dạng xui xẻo đùi eo mông khắp nơi đau đớn như hiện tại.

Hắn cau mày, kêu rên nói: "Lục Dương anh quả là ngựa giống đầu thai, **, một tuần dùng...... dùng một hộp rưỡi bao. Suốt ngày trong đầu nghĩ cái quái gì vậy, rõ là......"

Lục Dương nghiêm túc lái xe, hai tay khớp xương rõ ràng nắm vô lăng, hai mắt nhìn về phía trước, khóe miệng lại lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: "Thân thể em quá yếu, cần rèn luyện."

"Ai...... ai bảo anh rèn luyện như vậy!"

Phía trước đèn đỏ, Lục Dương dừng xe, quay đầu nhìn tiểu thú cưng xù lông nhà mình: "Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mỗi một chỗ đều có thể rèn luyện. Vừa toàn diện vừa thuận tiện, không tốt sao?"

Lộ Dương tức đến răng kêu kèn kẹt.

Quay về thu thập tên vô sỉ anh! Đựng 10 bát thức ăn, ăn 10 bát cơm, đũa dùng thêm 10 đôi, tất cả mẹ nó để một mình Lục Dương rửa, trong lòng Lộ Dương hung dữ nghĩ.



Đúng lúc ấy, điện thoại Lục Dương vang lên.

Y tự nhiên mà đeo tai nghe bluetooth lên, nhận điện, tiếp tục hai tay lái xe, vững vàng chạy về phía trước.

Cuộc điện thoại này dường như có chút dài dòng mà nặng nề, Lục Dương cả quá trình đơn đáp lại đơn giản, nói mấy câu hình thức kiểu "Biết rồi", "Được được được", "Ok, không thành vấn đề", Lộ Dương cố ý dựng thẳng lỗ tai nghe một hồi, ngay cả người lòng hiếu kỳ bát quái như hắn, cũng mấy lần suýt nữa ngủ mất.

Lúc Lục Dương cúp điện thoại, nhìn thấy Lộ Dương bên cạnh đã híp mắt lại, một bộ rất buồn ngủ. Y cười cười, sắc mặt đã không còn nặng nề lúc nãy nữa.

"Tiểu bại hoại," Lục Dương nghiêng người qua, hôn lên trán Lộ Dương một cái, "Đến nhà rồi."

Lộ Dương từ trong nửa mê nửa tỉnh tỉnh táo lại, gãi gãi tóc, "Đến rồi, à."

Nói xong, hắn liền mở cửa xe, đi ra bên ngoài. Sau khi ra ngoài, Lộ Dương quay đầu nhìn lại, Lục Dương vẫn ngồi trong xe.

"Đi thôi," Lộ Dương duỗi tay gọi, "Em vẫn chờ anh nấu cơm rửa bát đấy!"

Lục Dương trầm mặc một hồi, ngược lại giương nụ cười, trầm ổn nói: "Tối nay anh có việc, không ăn cơm ở nhà."

Lộ Dương cau mày: "Chuyện gì?"

"Có...... có hạng mục cần bàn, phải tăng ca." Lục Dương ôn nhu nói.

"Hạng mục?" Lộ Dương đi tới bên cạnh cửa xe, làm bộ muốn mở ra, "Vậy không thì em cũng đi cùng anh nhé?"

"Không cần," Lục Dương trực tiếp từ chối, "Anh đi một mình là làm xong được, ngoan, em về nhà trước."

Lộ Dương ờ một tiếng, buồn buồn xoay người đi, vừa đi chưa được mấy bước lại lùi về, nằm nhoài trên cửa sổ xe, đôi mắt hơi trợn lên: "Em nói anh thật sự bàn hạng mục sao? Sao em cảm thấy, nội dung này, giống tình tiết người chồng trong bộ phim truyền hình máu chó chiếu hôm qua vậy?"

Lục Dương cười dụi tóc Lộ Dương: "Tin tưởng chồng em, ngoan, về đi."



Lộ Dương lúc này mới không cam không nguyện về ổ tình yêu nhỏ của hai người.

Đợi đến lúc Lộ Dương rời đi, Lục Dương không lập tức xuất phát. Y đầu tiên là lái xe đến một khúc rẽ không dễ bị phát hiện, đi ra ngoài xe lấy thuốc, hút một điếu.

Hút xong một điếu, ánh mắt y cũng quay trở lại vẻ trịnh trọng và nghiêm túc lúc ở công ty.

Y ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng ẩn giấu cách đó không xá, nơi đó có Lộ Dương, có nhà của bọn họ.

"Bảo bối," Giọng Lục Dương khàn khàn lẩm bẩm, "Tin anh."

Trong tay y vẫn cầm điện thoại, điện thoại đang ở giao diện Wechat. Trong giao diện này, mẹ y Giang Huệ Trinh gửi cho y mấy cái Wechat dài ngoằng, ý tứ đều là bảo y đừng quá bướng bỉnh, mọi người trong gia tộc nhìn, Lục Dương cố chấp muốn tự chủ trương trong hôn nhân như vậy, nhất định sẽ có ác quả xuất hiện.

Ác quả thì ác quả thôi, Lục Dương nhìn điện thoại, khóe môi hơi câu, ngón tay chợt động, tắt màn hình.

Cú điện thoại vừa nãy, chính là mẹ y gọi đến.

Mẹ y bảo y tối nay về nhà ăn cơm, Lục Dương vừa nghe giọng điệu bà, đương nhiên biết tối nay, hẳn là không phải bữa tiệc tốt đẹp, chỉ sợ ba mình và ông nội nói chuyện có trọng lượng nhất trong gia tộc đều sẽ có mặt.

Mục đích bọn họ có mặt, Lục Dương lại biết rất rõ.

Đơn giản là khuyên y "Trở về chính đạo" mà thôi.


Lục Dương lộ ra một tia cười lạnh.


Chính đạo?...... Chính đạo chó má!


Lộ Dương chính là chính đạo của y!


Y tản sạch mùi thuốc trên người, trực tiếp ngồi vào trong xe, đưa tay đóng mạnh cửa xe lại. Cửa xe phát ra rầm một tiếng, cực kỳ giống tâm tình Lục Dương lúc này, kiên quyết mà dứt khoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK