Beta: Vịt
Lộ Dương vừa nghe Dư Bảo Nguyên trêu chọc, chợt co người lại, sau đó sắc mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Y đánh nhẹ Dư Bảo Nguyên: "Cậu đang nói cái gì vậy."
"Này," Dư Bảo Nguyên giả bộ hờ hững bắt đầu dùng thìa chọc chọc ly nước của mình, "Che giấu có ích lợi gì, tốt hơn hết là chỉnh lại quần áo ngay ngắn đi."
Lộ Dương khi nghe xong câu này, cúi đầu nhìn xuống.
Quả nhiên, lồng ngực đã bị hở ra.
Từng cái từng cái dấu hôn đỏ rực......
Cả khuôn mặt hắn lập tức ửng hồng, hắn nhanh chóng túm chặt quần áo, vẫn không quên cho Lục Dương một ánh mắt đầy dao trước khi ngồi xuống ghế.
"Mệt không?" Bạch Hướng Thịnh cũng không có ý tốt mà cười nói, "Ăn cái này sau khi vận động, bổ sung năng lượng rất tốt."
Lộ Dương nghiến răng nghiến lợi: "Mấy người các cậu cứ đắc ý đi, làm như các cậu chưa từng làm loại chuyện đó ấy, ở đó mà cười nhạo tôi."
Dư Bảo Nguyên phì một tiếng cười, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hầm hừ của Lộ Dương: "Được rồi, ăn cơm đi."
Lộ Dương lúc này mới bình tĩnh lại, cầm đũa bắt đầu ăn.
Vừa ăn, tròng mắt hắn đảo nhìn xung quanh, hồi lâu, bỗng nhiên đặt bát đũa xuống nói: "Ủa? Vũ Đan đâu?"
"Đi rồi," Bạch Hướng Thịnh nhấp một ngụm canh vịt già, đáp, "Xuống núi."
"Cái gì?" Lộ Dương thoáng cau mày, tỏ vẻ không cao hứng, "Sao cậu ta lại xuống núi? Không cùng chúng ta đón Tết Nguyên Đán ư? Lúc trước còn hứa giúp tôi làm nguyên set......"
"Nguyên set gì?" Giọng Lục Dương đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lộ Dương nuốt nước bọt: "Một bộ dưỡng da nam, anh khẩn trương như vậy làm gì, thần kinh."
Lục Dương quay đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
"Cậu ấy quyết định đi rất đột ngột, có chút việc gấp", Bạch Hướng Thịnh giải thích. "Nghe nói là bị hãm hại, bị lên hot search Weibo, còn nhiều việc đang chờ xử lý, trên núi không thuận tiện lắm. "
Lộ Dương nhíu mày: "Lên hot search Weibo? Cậu chờ chút, tôi muốn xem sao."
Nói xong, hắn định lục túi quần, thế nhưng bộ yukata kiểu Nhật mà hắn đang mặc không có túi, hắn vỗ đầu, vội vàng lon ton trở về phòng mình, cầm lấy điện thoại trên giường, rồi quay về bàn ăn, mở Weibo của mình lên.
"Em cũng có Weibo?" Lục Dương như có như không liếc hắn, "Sao anh lại không biết?
"Làm sao," Lộ Dương lầm bầm, "Tài khoản của em, bí mật, sao phải nói cho anh biết."
Mặc dù là nói như vậy, nhưng đã quá muộn.
Lục Dương đã thấy tên tài khoản Weibo của Lộ Dương, y mượn điện thoại Bạch Hướng Thịnh, mở Weibo, nhập tên tài khoản của Lộ Dương, nhấp vào xem.
Không thấy còn tốt, vừa nhìn muốn tức chết.
Weibo đầu tiên: Người đàn ông này mặc vest quá đẹp trai! Ước gì ảnh xuất hiện trong giấc mơ của tui! Loa loa loa vị nào có lòng hảo tâm thì gửi cho tui tài nguyên của ảnh nha, quỳ xuống cảm tạ!
Weibo thứ hai: Người đàn ông này mặc áo lót cũng thật đẹp! A a a, tui cũng muốn nguồn tài nguyên của ảnh, ai có lòng hảo tâm gửi riêng cho tui tài nguyên của ảnh đi, làm công làm thụ gì cũng được xin cảm ơn!
Weibo thứ ba: Người đàn ông này không mặc gì cũng hấp dẫn quá đi! Tui rất đáng yêu, có bé nào tốt bụng gửi cho mình ít tài nguyên của anh ấy không, tài nguyên có thể trao đổi, nhắn tin riêng!
Lục Dương càng nhìn, càng nhíu chặt mày, cuối cùng, cả khuôn mặt tối sầm lại.
Vừa nhìn cũng biết là đang tích tụ lửa giận.
Khuôn mặt Lộ Dương đỏ bừng, vươn tay muốn giật điện thoại Lục Dương: "Đừng xem, tắt máy đi, làm gì vậy......"
"Đừng nhúc nhích," Lục Dương đè lại bàn tay không yên của Lộ Dương, "Tại sao lúc gửi đi lại không nghĩ tới anh? Bây giờ thì xấu hổ?"
Dứt lời, y quay lại nhìn điện thoại, lướt xuống vài trang.
Không phải xin nội dung khiêu dâm, thì là đăng lại Weibo của người khác với một loạt "hahaha".
Còn có trộn lẫn mấy cái như: Tên chó Lục Dương hôm nay lại chèn ép tui, cầu trời tối mai cho con dã thú đó liệt dương một đêm, cho tui một đêm yên bình đi.
Bên dưới Weibo này, là 8 comments liên tục tự mình bình luận trong 8 ngày: Lục cầm thú đêm nay bị liệt dương sao?
Không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
"Mong anh bị liệt dương, thế nhưng lại gào thét đòi tài nguyên khiêu dâm của mấy sao nam kia," Lục Dương nghiến răng nghiến lợi, lắc lắc điện thoại trong tay, "Lộ Dương, em được lắm."
Lộ Dương nắm lấy điện thoại trong tay Lục Dương lẩm bẩm nói: "Đã bảo là đừng xem rồi mà......"
"Còn trao đổi tài nguyên? Em có tài nguyên gì, có bao nhiêu tài nguyên?" Lục Dương híp mắt, cả người thoạt nhìn rất nguy hiểm, giống như quả bóng khí mỏng chứa đầy sự giận dữ, chỉ cần kim châm đâm nhẹ một phát, sẽ lập tức bùng nổ.
"Không có, không có đâu," Lộ Dương cười hì hì hai cái, che dấu ngượng ngùng, "Đừng hỏi nữa, chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm. Ui miếng nhân sâm xào này ngon quá!"
Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, "Đó là sợi củ cải trắng."
"Đừng có đánh trống lảng, em thành thật khai báo cho anh." Hôm nay hiển nhiên Lục Dương định giải quyết triệt để chuyện này, Lộ Dương cứ vậy mà tùy tiện bỏ qua chuyện này, "Nói chuyện của em rõ ràng cho anh, một chữ cũng không được bỏ sót. "
Lộ Dương vẻ mặt âm u, hai tay khoanh lại, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Lục Dương vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng hỏi em, anh hỏi Bảo Nguyên đi!"