Lý Kha ngồi trong quán Dư Bảo Nguyên suốt một ngày, đến khi mặt trời đã xuống núi, Lý Kha vẫn trù trừ không biết đi đâu.
Dư Bảo Nguyên thở dài: "Hay là...... đến nhà tôi ngồi?"
Lý Kha bỗng gật đầu.
Hắn không có tiền, không có nhiều bạn, còn sợ bị mẹ mình bắt được, lúc này đến nhà Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, không gì tốt hơn.
Cố Phong lái xe tới đón bà xã nhà mình tan làm, lại nhìn thấy đằng sau Dư Bảo Nguyên còn đi theo Lý Kha lấm la lấm lét, liền cau đôi chân mày đẹp đẽ lại: "Bảo bối, hắn đây là......"
"Có nỗi khổ tâm," Dư Bảo Nguyên nhún vai, "Em định thu nhận anh ấy vài ngày, giúp đỡ anh ấy."
Chân mày Cố Phong vẫn nhíu chặt.
"Sao...... anh không vui hả?" Dư Bảo Nguyên khẽ cúi đầu.
"Không không không, vui vui!" Cố Phong vội vàng biện hộ cho mình.
Chuyện Dư Bảo Nguyên đã phán, hắn sao có thể không vui chứ?
Hắn chỉ là......
Chỉ là sợ Lý Kha này lại làm xáo trộn thời gian lãng mạn của hai chồng chồng hắn thôi. Trong nhà đã có một Cố Gia Duệ nghịch ngợm gây chuyện làm loạn xung quanh, giờ lại Lý Kha......
Nhưng mà, Dư Bảo Nguyên đã lên tiếng, vậy hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Xe một đường lái đến đại trạch Cố gia, Cố Phong dắt tay Dư Bảo Nguyên ra ngoài.
Dư Bảo Nguyên để chú Hà đi thu dọn phòng khách cho Lý Kha, Lý Kha ở phòng khách yên lặng ngồi xuống.
Cố Gia Duệ ở phòng khách bò rất vui vẻ, tên này lúc nào cũng hoạt bát hiếu động như vậy, giống như con hổ con, vĩnh viễn không biết mệt.
Nhóc con dùng cả tay chân bò đến bên chân Lý Kha, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống quần Lý Kha.
Lý Kha cúi đầu nhìn baby này, bỗng đưa tay ôm lấy Tiểu Gia Duệ, bỏ vào giữa chân mình.
"Nhóc con, con hạnh phúc thật đấy!" Lý Kha ấn mũi nhóc, nhẹ nhàng nói.
"Oa, i a." Cố Gia Duệ phát ra một vài âm tiết khiến người ta nghe không hiểu.
"Hai cha của con, giờ cực kỳ cực kỳ hạnh phúc, bọn họ cho con một gia đình rất hoàn mỹ, rất ấm áp, con biết không?" Lý Kha nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cố Gia Duệ, "Chờ con lớn lên, con nhất định có thể cảm giác được, hai cha của con hiện tại hạnh phúc cỡ nào."
Cố Gia Duệ được chú Lý Kha xoa bóp rất thoải mái, lật người qua, chân nhỏ hơi cong lên, giống tiểu lão gia.
"Chú thì không giống vậy," Lý Kha nghiêng đầu, "Haizz, ngay cả tình cảm của mình cũng không rõ, trong nhà lại bức bách, công việc của mình cũng bình thường. Rời khỏi nhà, chú chắc cũng chả ra sao cả, con nói, giờ xem như là gì đây......"
Cố Gia Duệ mở to đôi mắt ngập nước, nhìn ông chú vẻ mặt hơi kỳ cục này.
Dư Bảo Nguyên từ phòng bếp cầm hai cốc sữa tươi nóng ra, mùi thơm của sữa tươi nóng bay ra, khiến Lý Kha hơi thèm.
"Nào, uống đi," Dư Bảo Nguyên đặt một cốc sữa tươi trước mặt Lý Kha, "Ở đây cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu."
"Phiền phức các cậu." Lý Kha lễ phép gật gật đầu.
Dư Bảo Nguyên uống một ngụm sữa tươi nóng: "Thời gian gian khổ luôn sẽ qua đi."
Lý Kha ngẩng mắt lên: "...... Vậy sao?"
"Năm đó, tôi hồi vẫn làm trợ lý ở tập đoàn Cố thị, lúc đấy tôi và Cố Phong mặc dù là tình nhân trên danh nghĩa, nhưng mà, anh ấy căn bản chẳng coi tôi ra gì. Có thể nói, thú cưng nuôi trong nhà còn quan trọng hơn tôi, anh ấy tình nguyện nhìn mèo chó bên đường thêm một cái, cũng lười nhìn tôi một cái."
Tay Lý Kha cầm cốc sữa tươi căng thẳng.
Năm đó...... Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, năm đó vậy mà cũng có ký ức đen tối vậy sao?
"Đâu có tình cảm nào thuận buồm xuôi gió chứ," Dư Bảo Nguyên dở khóc dở cười, "Tôi nói cho anh cái này, chỉ là muốn nói với anh, cái gì cũng đang thay đổi, không có thứ gì vĩnh viễn không thay đổi. Khó khăn mà anh vấp phải trước mắt, anh cho rằng không hóa giải được nữa, thật ra không bao lâu sau anh quay đầu lại nhìn, liền sẽ phát hiện, tất cả đã trôi qua."
Hai chân Lý Kha khép lại, trên tay cầm sữa tươi nóng, khí nóng sữa tươi bay ra, trước mắt toàn là khói, làm đỏ đôi mắt cũng ẩm ướt sưng lên.
Hắn đang định nói gì đó, lại cảm giác thứ gì đó trong túi quần mình rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, giao diện màn hình khóa hiển thị một tin nhắn.
"Chờ tao hai tháng, hai tháng nữa, tao đến tìm mày."
Người gửi tin, Tưởng Hạo.