Dư Bảo Nguyên nằm trên giường bệnh không thể xuống giường, là Cố Phong đi đón con.
Lúc Bạch Hướng Thịnh ôm Cố Gia Duệ từ lồng ấp ra, Cố Gia Duệ đã tỉnh, mở to đôi mắt đen láy xoay tròn nhìn sự vật xa lạ lại mới mẻ xung quanh, miệng nhỏ u oa u oa, cũng không ai biết đang nói gì.
Bạch Hướng Thịnh nói: "Cân nặng hiện tại của đứa nhỏ là 3.2 kg, các hạng mục thân thể số liệu đều bình thường."
Vừa nói, Bạch Hướng Thịnh từ từ chuyển đứa nhỏ đến trong ngực Cố Phong.
Lúc trước Bạch Hướng Thịnh đã nhiều lần dạy Cố Phong cách ôm con và bí quyết. Cố Phong lúc trước nắm giữ rất tốt, nhưng lý thuyết là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Con nít thật ôm vào lòng, hắn lập tức hơi có chút luống cuống tay chân.
Bởi như vậy, vải quấn đứa nhỏ liền bị giãy mở ra. Hai cha con Cố gia, một lớn một nhỏ, mở to mắt chăm chú nhìn nhau, tràng diện nhất thời có chút lúng túng.
Hồi lâu, bạn nhỏ Cố Gia Duệ đột nhiên giơ chân nhỏ ngắn ngủn ra, đá ngực Cố Phong một cái.
Sau đó, nhóc thối này giống như cảm giác mình chưa làm gì hết, cười khanh khách.
Trong phòng giữ ấm vang lên tiếng cười trầm thấp.
Cố Phong bị đá một cái như vậy, trong lòng giống như bị thứ gì đụng phải. Hắn quăng ánh mắt về phía nhóc thối mềm nhũn.
Hắn...... Thật sự làm cha.
Loại cảm giác này, chân thực mà sinh động như vậy.
"Nhìn bộ dạng hoạt bát thích hoạt động của Cố tiểu thiếu gia nè, sau này nói không chừng là một kiện tướng thể dục thể thao đó," Anna ở bên cạnh che miệng cười nói, "Đáng yêu thật đấy."
"Từ lúc Bảo Nguyên mang thai là có thể cảm nhận được," Mắt Bạch Hướng Thịnh cũng cười đến cong cong, cúi đầu dududu dỗ đứa nhỏ mấy tiếng, "Tên nhãi này cực kỳ hiếu động, là đứa hoạt bát, sau này nếu lớn lên thành thiếu niên sáng sủa dương quang, vậy phải mê mệt chết đầy bé gái nha, phải vậy không, Duệ Duệ?"
Cố Gia Duệ cười khanh khách không thôi, giống như rất đồng ý lời của Bạch Hướng Thịnh.
Động tác Cố Phong cứng ngắc ôm đứa nhỏ, nhìn hai má nho nhỏ của nó, nhưng trong lòng nghĩ, nếu lúc trước hắn không làm nhiều chuyện sai trái như vậy, nếu hiện tại Dư Bảo Nguyên vẫn ở bên hắn, vậy hình ảnh một nhà 3 người, hẳn sẽ ấm áp động lòng người cỡ nào.
Hắn là tên khốn khiếp, Cố Phong hối hận ruột cũng sắp xanh. Đều là hắn tự mình phá hủy tốt đẹp như vậy.
Mấy người theo Cố Phong cùng trở về phòng bệnh Dư Bảo Nguyên.
Cố Phong cẩn thận đưa con đến trong ngực Dư Bảo Nguyên, động tác Dư Bảo Nguyên nhận lấy con cảm giác vô cùng thuần thục và cẩn thận.
Cậu khẩn trương ôm tiểu bảo bối của mình, thấp giọng dỗ mấy câu, hốc mắt vẫn không khỏi ươn ướt.
Rốt cục, cậu cúi đầu, ở trên trán đứa nhỏ nhẹ nhàng hôn một cái.
Ba sẽ mãi mãi yêu con, sẽ để con nhận được muôn vàn sủng ái, giống như tiểu vương tử hạnh phúc mà lớn lên, Dư Bảo Nguyên trong lòng nói thầm.
Cố Phong từ bên ngoài đẩy vào một cái giường nhỏ dùng cho trẻ sơ sinh. Chiếc giường nhỏ này không giống giường nhỏ bình thường, có rất nhiều kỹ thuật công nghệ cao dung hợp trong đó, có thể bảo vệ đường hô hấp và an toàn của trẻ sơ sinh, giá rất đắt nhưng cũng rất thực dụng.
Bạn nhỏ được đặt nằm bên trong giường nhỏ, bộ dạng cái miệng nhỏ kia chẹp chẹp rất rất cưng, khiến bản tính làm mẹ của Anna lập tức bộc phát không thể nghi ngờ.
Anna ém ém góc chăn giúp nhóc thối: "Ui da, thiệt tình, Duệ Duệ nhìn đáng yêu như vậy, khiến chị cũng có ham muốn sinh con rồi."
Dư Bảo Nguyên khẽ cười nói: "Chị cũng nên tính toán rồi đấy."
"Bát tự vẫn chưa phẩy đâu," Anna bĩu môi, "Ngay cả xem mắt cũng đến trễ, thật sự không biết lúc nào mới có thể gặp được người có duyên."
"Không phải chứ?" Tâm tình Dư Bảo Nguyên gần đây thả lỏng rất nhiều, "Phụ nữ thành công xinh đẹp như chị, sẽ có đàn ông chướng mắt chị?"
Anna vuốt tóc mình: "Chính là tên điểu ti (*). Chê chị không thể sau khi kết hôn lập tức về nhà chuyên tâm chăm sóc chồng chăm sóc cha mẹ hắn, chê chị biết tiêu tiền quá sẽ phá sản, chê chị ăn mặc không đủ kín sẽ khiến hắn không có cảm giác an toàn, còn có...... hắn vậy mà ghét ngực chị không phải D! Tiên sư tay hắn to cỡ nào!"
((*) điểu ti: cách nói châm chọc, chỉ mấy người lùn xấu nghèo, không có nhà cửa, xe cộ...)
Có hộ sĩ ở bên cạnh trêu ghẹo nói: "Vậy thì chúng tôi không chịu, ngực nhỏ chút thì sao? Tiết kiệm vải vì quốc gia đấy."
Anna vui vẻ: "Thôi đê, nhét vào bên trong còn nhiều hơn cả tiết kiệm."
Dư Bảo Nguyên hừ cười một tiếng: "Loại đàn ông không có kiến thức như vậy, không cần thì không cần, hắn không xứng với chị."
"Đúng thế," Anna lại vén tóc kiểu chanh sả, bày ra phong tình tràn đầy, "Hắn chướng mắt chị, bà đây còn coi thường hắn đấy. Hắn lái Hạ Lợi, bà đây lái...... là BMW đó!"