"A......"
"Ưm......"
"Ư...... Ngứa, ngứa quá, **, thoải mái thật......"
Ba giọng nam thả lỏng cực độ vang lên trong phòng khách.
Ba người Dư Bảo Nguyên, Bạch Hướng Thịnh và Lộ Dương ngồi trên sofa cực kỳ mềm mại, chân từng người đều ngâm trong thùng massage chân đặc chế. Thùng massage chân kia khí nóng dày đặc, kèm theo tiếng vù vù nhẹ nhàng của máy móc, sóng nước chuyển động.
(Nhà mình cũng có thùng kiểu này nè nhưng không chạy bằng động cơ mà chạy bằng cơm =)))) mỗi lần dùng lòng bàn chân di chuyển cái thanh lăn mát xa nó phê vchhhh)
Từ trong vẻ mặt của ba bọn họ cũng có thể nhìn ra được, sướng cỡ nào.
"Bảo Nguyên, cậu đừng chỉ để ý sướng nữa, đến lượt cậu rồi, nhanh ra bài cho tớ!" Lộ Dương cầm trong tay một bộ bài, vừa không ngừng điều chỉnh thứ tự bài, vừa liên hồi giục Dư Bảo Nguyên.
"Tớ ra...... 8, a...... thoải mái thật đấy......"
Lộ Dương liếc Dư Bảo Nguyên một cái: "Bọn mình đang chơi đấu địa chủ, cậu kêu vậy tớ còn tưởng bọn mình đang chơi trò level hạn chế gì đó cơ!"
Dư Bảo Nguyên sướng đến ngón chân cũng hơi cuộn tròn lại.
Đã nhiều năm như vậy, nỗi đau nào cậu cũng từng chịu qua, nhưng chỉ có không chịu nổi ngứa. Mấy chỗ cổ bên eo lòng bàn chân, tùy tiện gãi một cái là cậu có thể giật nảy mình.
Hôm nay Bạch Hướng Thịnh mang đến cho cậu một chiếc thùng ngâm chân mượn từ quán ngâm chân nào đó, chiếc thùng này công hiệu thần kỳ, có thể xoa bóp lòng bàn chân. Dư Bảo Nguyên một bên thoải mái, một bên muốn nhận lấy cảm giác ngứa này, cậu sợ ngứa đương nhiên không nhịn được kêu ra."Một con 10," Bạch Hướng Thịnh ném bài lên bàn trà, một bên mang theo ánh mắt cười nhạo nhìn Dư Bảo Nguyên, "Bảo Nguyên, tôi còn thật sự hơi hối hận đã mang thùng ngâm chân này đến cho cậu dùng. Cậu xem giờ cậu kêu, thật con mẹ nó khiến ông đây muốn thượng cậu một trận."
"Biến đê," Âm thanh Dư Bảo Nguyên khẽ run, trở tay ném ra bốn quả bom 6 nổ bùm toàn trường, "Đồ hoa cúc thành tinh anh cũng muốn thượng tôi?"
Đúng lúc ấy, cửa được mở ra.
Cố Phong từ công ty về nhà vừa vào cửa, đã thấy 3 người đàn ông ở phòng khách trong biệt thự của mình, một bên dưới chân bốc khói, một bên trên mặt ửng hồng, trên tay còn cầm bài, một bộ rất thảnh thơi sung sướng.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Các cậu tiếp tục."
"Cố tổng hôm nay về sớm quá nhỉ," Bạch Hướng Thịnh cau mày với Cố Phong, "Làm vú em chính là khác biệt."
Dư Bảo Nguyên liếc Bạch Hướng Thịnh một cái, quay đầu nhìn Cố Gia Duệ ngủ bên cạnh. Tiểu Gia Duệ ngủ còn rất an ổn, vẫn chưa đến thời gian đút sữa.
Cố Phong không trả lời Bạch Hướng Thịnh, chỉ xoay người đi vào phòng ngủ, không lâu lại từ phòng ngủ đi ra, trong tay nhiều thêm một lọ thuốc. Hắn đầu tiên xác nhận Cố Gia Duệ có khóc hay không, có phải ngủ ngon không, sau khi xác nhận xong, ngồi xổm xuống trước mặt Dư Bảo Nguyên.
"Anh làm gì......"
Dư Bảo Nguyên còn chưa nói hết, Cố Phong đã thả cái chân trong tay hắn lên đùi mình, từ trong bình thuốc đổ ra chút dịch thuốc, tỉ mỉ bôi lên đùi Dư Bảo Nguyên, sau đó dùng tay xoa bóp xung quanh cho cậu, xúc tiến hấp thu.
Bạch Hướng Thịnh đối mắt với Lộ Dương vừa quen không lâu, hai bên mặc dù không hiểu ý đối phương, vẫn gật đầu giống như đồng minh. "Đừng," Dư Bảo Nguyên làm bộ muốn thu chân mình lại, "Tôi tự bôi là được."
"Em không tiện, vẫn là tôi làm." Âm thanh Cố Phong cũng không dịu dàng lắm, bỗng dưng sinh ra loại cảm giác cường thế bá đạo.
Bạch Hướng Thịnh nhìn Cố Phong ngồi xổm xuống trước người Dư Bảo Nguyên, thoa thuốc cho cậu giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất, vẻ mặt ngẩng đầu nhìn Dư Bảo Nguyên có chút mất tự nhiên, hắng giọng một cái: "À, nước lạnh rồi, tôi thêm chút nước nóng."
Vừa nói, từ bên cạnh cầm bình nước nóng qua, thêm cho mình và Lộ Dương chút nước nóng, sau đó nghiêng người, đổ nước nóng vào thùng của Dư Bảo Nguyên.
Y một tay đổ, một tay khác lại nhân lúc Dư Bảo Nguyên không để ý, chỉnh mức rung của thùng ngâm chân đến max.
Dư Bảo Nguyên một chân ngâm trong thùng, loáng cái cảm giác được, thùng ngâm dưới chân vốn giống như động vật nhỏ ôn hòa khẽ rung, trong nháy mắt rung như mô tơ.
Chân cậu chịu kích thích cực lớn, cảm giác ngứa kịch liệt trong nháy mắt truyền lên óc. Cậu nhất thời không nhịn được, lớn tiếng kêu lên.
"Cái ** mẹ, a...... Ngứa quá ngứa quá, ư...... Sướng quá trời đất......"
Cố Phong đang thoa thuốc cho Dư Bảo Nguyên, không biết tại sao, bỗng nhiên đỏ mặt.
Tim cũng cuồng loạn.
Đột nhiên cảm giác được cái thùng ngâm chân này nhìn không chướng mắt vậy nữa, ít nhất...... ít nhất nó chó thể để hắn nghe thấy tiếng kêu của Dư Bảo Nguyên, hắn đã sớm nhớ chết rồi.
Kiểu giọng nam vừa khàn vừa kiềm chế như của Dư Bảo Nguyên ở trên giường, ghẹo người cực kỳ.
Hắn thoa thuốc xong đặt bình ở một bên, khắc chế bản thân, nhẹ nhàng nói vào tai Dư Bảo Nguyên: "Em sáng nay nói muốn đến lớp dạy nuôi trẻ sơ sinh, tôi đã hẹn xong rồi. Cuối tuần bắt đầu đi học, hai chúng ta cùng đi học, được không?"
Dư Bảo Nguyên thu liễm bản thân, đáp một tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Bạch Hướng Thịnh thấy hai người bọn họ kết thúc nói chuyện, lập tức gọi tiếp tục đấu địa chủ. Nhưng, y bắt đầu đấu địa chủ không bao lâu, điện thoại y rung lên một cái, hiển thị có người gửi đến một tin nhắn.
Y cầm điện thoại nhìn, vậy mà là Cố Phong cách đó không xa gửi đến.