Tiếng gió vù vù, trên đường rất ít người.
Cố Phong cõng Dư Bảo Nguyên đi chầm chậm trên đường.
Tiếng khóc của Dư Bảo Nguyên đã dần dần trở thành nấc nghẹn nhỏ giọng, Cố Phong dỏng tai nghe lời mơ hồ của Dư Bảo Nguyên: "Tôi rất nhớ bọn họ. Tôi nhớ sủi cảo mẹ làm, nhớ dáng vẻ cô Giang nói chuyện, nhớ......"
Cố Phong đặt Dư Bảo Nguyên trên bậc thang, nhìn cậu co ro cả người lại.
Dư Bảo Nguyên mấy hôm trước, còn hăng hái như vậy, giống một con sói kiêu ngạo ngẩng đầu, ôm một con sói con mới sinh không lâu, trong mắt là ánh sáng chói lóa.
Mà bây giờ, Dư Bảo Nguyên lại giống như động vật nhỏ, co quắp lại, say mơ hồ nói mê sảng yếu đuối tủi thân.
Có thể thấy được, sự qua đời của cô Giang mang lại cho cậu bao nhiêu đả kích. Hoặc là nói, mang lại đả kích to lớn cho Dư Bảo Nguyên không phải sự qua đời của cô Giang, mà là nỗi thống khổ và tuyệt vọng khi cô Giang rời đi đã một lần nữa cướp đi thứ yêu quý nhất, quý trọng nhất.
Cố Phong nửa quỳ trước mặt Dư Bảo Nguyên, nhìn đôi môi cắn chặt kia, đau lòng vô cùng: "Ngoan nào, không khóc, em còn có Duệ Duệ, em còn có bác sĩ Bạch và Lộ Dương ở bên, em...... còn có tôi ở bên......"
Dư Bảo Nguyên giương đôi mắt say mơ hồ lên liếc Cố Phong một cái, lại cúi đầu trở lại: "Anh là Cố Phong."
"Đúng, tôi là Cố Phong," Cố Phong biết Dư Bảo Nguyên hiện tại ý thức hỗn loạn, cũng thuận theo lời cậu dỗ dành, "Em muốn tôi làm thế nào cũng được, chỉ cần em không đau lòng không buồn, nhé?"
"Cố Phong......" Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Tôi đã chúc anh hạnh phúc, sao anh còn chưa đi?"
Cố Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không đi, muốn đi cũng phải dẫn em đi cùng."
Trong dạ dày Dư Bảo Nguyên khó chịu, rên rỉ một tiếng, muốn nằm xuống bậc thang lạnh cóng ẩm ướt, may mà Cố Phong tay nhanh mắt lẹ kéo lại, ôm thân thể ấm áp của cậu vào lòng mình.
Dư Bảo Nguyên ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Cố Phong, lẩm bẩm giống như muốn ngủ: "Không cần anh mang theo, tôi...... tôi đã hết hi vọng, thật sự, hết hy vọng rồi......"
"Không được," Trong lòng Cố Phong giống như rót một ca dấm, đau xót không thôi, "Không được hết hi vọng, không được hết hi vọng được không? Nhìn tôi này, cho tôi cơ hội thêm một lần. Em thử thách tôi bao lâu cũng không sao cả, tôi sẽ đối tốt với em, tôi sẽ trở thành một người chồng tiêu chuẩn, tôi thề."
"Ai muốn nghe anh thề vớ vẩn," Dư Bảo Nguyên quơ nắm đấm đánh không mục đích, "Anh giờ muốn đối tốt với tôi, nhưng sao anh trước đây lại hung ác vậy vô tình vậy, anh trước đây tại sao vứt tôi trong căn phòng lạnh vậy, một mình...... một mình ra ngoài tiêu dao vui vẻ?"
Cố Phong nghe tới khó chịu, ở trên gò má hơi lạnh của Dư Bảo Nguyên hôn một cái: "Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi sai rồi."
"Lúc ở bên anh, tôi...... tôi đã vô số lần tự hỏi," Dư Bảo Nguyên vừa nói, khóe mắt lại không có chút ý thức chảy xuống một giọt nước mắt.
"Tôi tự hỏi, rốt cuộc có cơ hội ở bên anh không? Tôi rất muốn nói được, nhưng thật ra tôi biết, anh mãi mãi sẽ không coi trọng tôi."
Cố Phong lại hôn mấy cái trên má Dư Bảo Nguyên, dường như muốn dùng loại ấm áp nhỏ bé này để cậu an tâm.
"Cái ngày bị anh đuổi ra khỏi Cố gia, tôi thật sự rất buồn rất buồn," Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu qua, "Tôi vốn muốn nói với anh tôi quyết định không yêu anh nữa, tôi vốn muốn nói câu tạm biệt với anh, nói câu xin lỗi, nhưng tôi nghĩ...... tôi hình như cũng không có gì có lỗi với anh."
Đang nói, Dư Bảo Nguyên vậy mà nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại bi thương, mang theo chút ướt át khóe mắt, Cố Phong nhìn lòng đau như cắt.
"Bảo Nguyên, tôi biết sai rồi. Em không có lỗi với tôi, mà là tôi nợ em rất nhiều rất nhiều."
Dư Bảo Nguyên nguây nguẩy tránh khỏi cái ôm của Cố Phong, cố chấp muốn nằm xuống bậc thang lạnh như băng, mở đôi mắt say mèm ra một khe nhỏ, nhìn ánh sáng đèn đường khẽ thấm vào hốc mắt.
"Mấy ngày sau khi biết cô Giang đi, tôi...... tôi vẫn luôn mơ một giấc mơ," Cậu thở dài, "Một giấc mơ rất đẹp rất cảm động, khiến tôi tình nguyện mãi mãi không muốn tỉnh lại."
Cố Phong cùng nằm với Dư Bảo Nguyên trên bậc thang, hai người giống như tên ngốc nằm trên bậc thang ở cửa nhà người ta, cùng nhau nhìn bầu trời đêm đen kịt.
"Có thể nói cho tôi biết, là giấc mơ gì không?" Cố Phong hỏi.
"Trong giấc mơ đó......" Dư Bảo Nguyên giống như lại nhớ lại nội dung giấc mơ, khóe miệng hiện lên ý cười, "Tôi rốt cuộc có một gia đình."
Cố Phong nắm chặt bàn tay.
Hắn trước đây không hiểu Dư Bảo Nguyên, mà hắn bây giờ lại biết, Dư Bảo Nguyên cần được yêu cỡ nào. Cậu kiên cường chịu đựng dưới vẻ ngoài áp lực, chứa đựng một trái tim trải đầy vết sẹo. Trái tim này bị thương thấm máu, nhưng vẫn đang đập.
Hắn rốt cục hiểu những ngày qua Dư Bảo Nguyên tại sao càng ngày càng sa sút.
Dư Bảo Nguyên mỗi tối đều mơ lại một giấc mơ mình có một ngôi là ấm áp, trong giấc mơ ấm áp như vậy, nhưng khi cậu tỉnh lại, vẫn phải đối mặt với thực tế lạnh lẽo. Cậu trong giấc mơ có lẽ nhận được muôn vàn sủng ái, nhưng tỉnh lại, lại phát hiện tất cả chỉ là bọt nước, cậu vẫn là Dư Bảo Nguyên cô đơn kia.
Loại cảm giác này giống như, Dư Bảo Nguyên vất vả vượt qua từng ngọn núi cao, cuối cùng vết thương đầy người, đầy lòng mong đợi đến bên kia núi.
Lại phát hiện, không có ai chờ đợi.
Cậu hẳn mất mát rất nhiều, kiềm nén rất nhiều.
Cố Phong kéo tay Dư Bảo Nguyên, lật người lại, nửa đè trên người Dư Bảo Nguyên, nhìn đôi mắt say mèm kia.
"Là tôi từ nhỏ đã không có may mắn đó," Dư Bảo Nguyên nhắm hai mắt lại, mang theo giọt nước mắt cười nói, "Thôi...... có vài giấc mơ không dám mơ tiếp, có vài người cũng không dám nghĩ đến nữa, vậy đi, cứ vậy đi......"
Cố Phong lại cúi đầu, hôn lên đôi mắt sắp ngủ của Dư Bảo Nguyên, sau đó từ từ dời xuống, ở trong ý thức mơ hồ không rõ của Dư Bảo Nguyên, ở trên đôi môi mềm mại lại hơi lạnh của cậu triền miên cọ sát.
"Xin lỗi, Bảo Nguyên, tôi xin lỗi," Cố Phong hôn khóe miệng cậu, "...... Nhưng tôi vẫn muốn nhân cơ hội này nói với em một lần. Hiện tại, tôi yêu em, tôi...... muốn cho em gia đình trong giấc mơ của em."