Beta: Vịt.
Dư Bảo Nguyên nắm tay Cố Phong, cả hai đi bộ khoảng hơn mười phút, đến một nơi tương tự như một vách đá.
Đứng ở chỗ này, phóng tầm mắt ra xung quanh, vậy mà có thể nhìn thấy hơn nửa thành phố.
Trên vòm trời rộng lớn, điểm xuyết những ánh sao lấp lánh.
Sống ở thành phố đã lâu, đã quen hít thở bầu không khí ô nhiễm, suýt chút nữa đã quên bầu trời đầy sao trông như thế nào.
Mà ở vùng ngoại ô cách xa thành thị này, ở nơi bầu không khí mát mẻ trong lành, người ta có thể trông thấy những vì sao sáng như kim cương, rợp khắp bầu trời, rực rỡ vô cùng.
Còn bầu trời sao ở thành phố, hàng ngàn ngọn đèn cùng lóe sáng, đường phố chằng chịt như mạch máu trong cơ thể, xe cộ chạy như nước, nhìn từ xa trông như một dãy ngân hà nhân tạo, cùng bầu trời đầy sao nguyên thuỷ kia, tranh nhau chiếu sáng.
"Đẹp không?" Dư Bảo Nguyên có chút tự hào nói, "Em vừa tìm được nơi này, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, không khí cũng trong lành."
"Nếu có thể sống ở đây mỗi ngày thì tốt biết mấy," Cố Phong mỉm cười ôm vai Dư Bảo Nguyên, "Chỉ hai chúng ta thôi...... À không phải, có cả Cố Gia Duệ, ba người chúng ta, xây một biệt thự nhỏ ở đây, ngoài việc đi mua đồ dùng mỗi tuần một lần, cộng với đưa Cố Gia Duệ đi học, thời gian còn lại chúng ta đều sống ở đây. Nhìn ngắm cảnh vật, nói chuyện yêu đương......"
"Không cần lo những chuyện rắc rối ngoài kia nữa, bớt ưu phiền," Dư Bảo Nguyên cười đến híp mắt, trong mắt tràn đầy ấm áp cùng khao khát, "Nghĩ như vậy, thật tốt."
Cố Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Dư Bảo Nguyên: "Em muốn một cuộc sống như vậy sao?"
"Muốn thì muốn," Dư Bảo Nguyên trầm một chút lắc đầu, "Nhưng lại không thực tế. Anh nghĩ đi, chúng ta còn phải nuôi dạy con cái, anh còn có một tập đoàn lớn như vậy, anh là tổng giám đốc, không thể mặc kệ được."
"Không vội, bây giờ không cần," Cố Phong chỉnh lại cổ áo của Dư Bảo Nguyên để tránh gió lạnh ban đêm thổi vào quần áo khiến Dư Bảo Nguyên bị cảm, "Ý anh là sau này."
"Sau này?"
Cố Phong gật đầu: "Đúng vậy, em không nghĩ đến tương lai của chúng ta sau này ư?"
Dư Bảo Nguyên im lặng, nhẹ nhàng tựa vào vai Cố Phong, nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió núi mát lạnh thổi lên mặt, làm cho tóc trên trán xõa tung, ngứa ngứa.
"Em không dám nghĩ xa như vậy," Giọng Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng mềm mại như gió đêm, "Em cảm thấy, hiện tại chúng ta đã kết hôn, còn có một đứa con trai. Chỉ cần anh không lừa dối, gia đình này có thể rất ấm áp rất ổn định, sau đó......"
Cố Phong nghe Dư Bảo Nguyên nói, đột nhiên bật cười: "Cái gì? Chỉ cần không lừa dối là có ý gì?"
Dư Bảo Nguyên đứng lên, cười nói: "Em chỉ đang ví dụ thôi."
"Vợ à," Cố Phong cúi đầu hôn lên môi Dư Bảo Nguyên, "Anh trịnh trọng cam đoan, cả cuộc đời anh, chỉ yêu mình em, chỉ làm với một mình em."
Dư Bảo Nguyên bị những lời tâm tình này làm cho mặt mũi đỏ bừng.
"Nguyên nhân chính là do sức hấp dẫn của anh quá lớn, "Dư Bảo Nguyên nói ra lòng mình, "Nhìn anh đi, ở cái tuổi này, vừa trưởng thành vừa quyến rũ, đẹp trai vóc người đẹp có công việc tốt, sở hữu cả tập đoàn Cố thị. Không phải mới gần đây, những năm trước đây, em đã nhận được vô số tin nhắn quấy rối, nếu em mà hiền lành, e rằng đã bị bọn yêu tinh...... rút khô máu rồi! "
Cố Phong lắc đầu bất lực: "Ngay từ ngày em sinh Duệ Duệ, anh đã quyết định, cả đời này không phải em thì sẽ không phải ai cả. Anh cũng từng nghi ngờ, tình yêu này, đến cùng có phải cảm giác mới lạ hay không, đến cùng tình cảm dành cho nó có thể phai nhạt theo thời gian hay không."
Dư Bảo Nguyên yên lặng quay đầu nhìn Cố Phong, đợi những lời tiếp theo của hắn.
"Sau này anh mới biết," Cố Phong sờ mặt Dư Bảo Nguyên, "Đến lúc thực sự thích một người, sẽ tồn tại một loại cảm giác, chính là vận mệnh của mình và vận mệnh của người kia, đã hoàn toàn gắn kết lại với nhau. Cho dù muốn cởi bỏ, cho dù muốn tách rời, cũng không có khả năng."
Nói xong, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống: "Bảo Nguyên, em hiểu chưa? Hai người chúng ta đã sớm là một rồi, em không rời xa anh, anh không chịu nổi rời khỏi em. Anh sẽ không ở đó chờ đợi vĩnh viễn, bởi vì vĩnh viễn là một từ rất hư vô mờ mịt, anh chỉ mong là mỗi ngày của anh đều có em bên cạnh, sống những ngày tháng tươi đẹp, anh đã vô cùng mãn nguyện."
Dư Bảo Nguyên nghe Cố Phong nói, nội tâm phảng phất như một hồ nước, đột nhiên bị thả vào mấy viên sỏi.
Tuy tóe lên bọt nước không lớn, nhưng lại tạo nên các gợn sóng, hết lớp này đến lớp khác, từ từ lan rộng ra xa.
Cậu nhẹ nhàng cười, ngả vào vòng tay Cố Phong, ngửi mùi hương trên người hắn: "Em rất yêu anh."
"Anh cũng vậy," Cố Phong cúi đầu xuống, "Anh cũng rất yêu em, Bảo Nguyên."
Gió đêm yên tĩnh, trăng sao lặng lẽ tỏa sáng.
Hết thảy đều yên bình một cách hoàn mỹ.
Sẽ thật tốt nếu không phải đột ngột có âm thanh tin nhắn WeChat.
Điện thoại di động đặt trong túi Dư Bảo Nguyên, bỗng nhiên liên tục vang lên hàng loạt tiếng tin nhắn WeChat, như một câu thần chú đòi mạng.
Cậu cau mày đứng dậy thoát khỏi vòng tay Cố Phong, lấy điện thoại di động trong túi ra xem.
— Một chuỗi tin nhắn từ Hùng Vũ Đan.
Tin đầu tiên là: Bảo Nguyên, có ở đó không? Có việc gấp cần cậu giúp.
Theo sau đó, là hơn mười tin liên tiếp "Cậu có ở đó không?"
Dư Bảo Nguyên cảm giác được Hùng Vũ Đan thực sự có chuyện gấp, cần người khác giúp, vậy nên lập tức mở khóa màn hình, nhập vào trả lời một câu: "Có, cậu cần giúp gì?"
"Đối thủ cạnh tranh mua chuộc ba tôi, để ông ấy lên truyền thông phát ngôn bừa bãi, nói tôi ngược đãi cha ruột mình, còn đi bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra thương tích." Hùng Vũ Đan trả lời rất vội vàng, bên cạnh đó còn có mấy lỗi chính tả cũng không kịp sửa lại, "Tôi muốn nhờ cậu liên hệ giúp tôi với mấy kênh truyền thông, tôi cần họ giúp đỡ."