Mục lục
Ta sinh con cho tổng tài - Dư Bảo Nguyên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hướng Thịnh thấy người này cũng đột nhiên kinh sợ.

Sao lại ở đây đụng phải hắn?

Hắn không phải nói leo núi sao?

Mạnh Mãng Long ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói cậu đã có sắp xếp, hóa ra cũng định đến sân tennis chơi bóng."

Sắc mặt Bạch Hướng Thịnh cũng có chút mất tự nhiên, trên tay xách vợt tennis: "Mạnh tổng lúc trước không phải muốn đi leo núi sao? Sao đột nhiên lại đến sân tennis?"

"Cậu không đến, một mình leo núi, cũng không thú vị gì cả," Mạnh Mãng Long sờ sờ mũi, bỗng đưa tay kéo áo thể thao mồ hôi ẩm ướt của mình, "Đã gặp tình cờ như vậy, để bụng cùng đánh một ván không?"

Bạch Hướng Thịnh cũng đang muốn đến sân tìm một vài người lạ đánh ván bóng, lần tình cờ này cũng là Mạnh Mãng Long đến thôi, vừa vặn ghép đôi.


Cậu gật đầu: "Được, vậy tôi đến chiếm sân chờ anh."

"Được, tôi vào trong thay áo lót."

Bạch Hướng Thịnh trực tiếp ra khỏi phòng thay đồ, đến sân bóng. Lúc này, người trên sân bóng cũng không nhiều lắm, vì vậy y rất dễ dàng đã chiếm được một sân không tệ.

Qua khoảng 2-3 phút, y thấy Mạnh Mãng Long đẩy cửa ra, từ phòng thay đồ ra ngoài.

Hắn đã thay áo lót thể thao màu đen ướt mồ hôi trước đó, đổi thành màu xám tro, khí thế toàn thân dường như cũng vì vậy nhu hòa vài phần. Khuôn mặt anh tuấn dương cương của hắn, đường viền góc cạnh cứng rắn kia, dưới ánh sáng chiếu rọi xuyên qua mái nhà thủy tinh, càng có sức quyến rũ nam tính.

Hắn lớn lên rất cao, vóc người tam giác cũng vô cùng hoàn mỹ, đường viền cơ ngực được áo lót thể thao phác họa ra e là còn câu người hơn, đôi chân dài bị vây trong quần soóc thể thao, tràn đầy sức mạnh, giữa đôi chân kia......

"Bác sĩ Bạch?" Mạnh Mãng Long đưa tay quơ quơ trước mặt Bạch Hướng Thịnh, "Ngây ra gì vậy?"

Bạch Hướng Thịnh chợt từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, thấy Mạnh Mãng Long đã đứng cách mình không xa, sắc mặt lại hơi đỏ lên.

Y không nghĩ đến, Mạnh Mãng Long chính trang không thể khiến mình sinh ra ý nghĩ gì, Mạnh Mãng Long đồ thể thao, lại khiến cậu sinh ra suy nghĩ xa vời không nên có.



"Qua đây, anh ra bóng trước nhé." Bạch Hướng Thịnh nói với đối diện, thu lại tâm thần.

Một bóng từ lưới bên kia phát tới, Bạch Hướng Thịnh định thần, vững vàng bắt đầu đánh.

Mấy ván bóng sau đó, trên đầu cậu đã túa mồ hôi lấm tấm.

Giữa lúc đó thỉnh thoảng nghỉ ngơi mấy phút, hai người cứ như vậy đánh tennis khoảng 1 tiếng, Bạch Hướng Thịnh rốt cục nói: "Nghỉ một lát đi, uống chén trà không?"Mạnh Mãng Long lau mồ hôi: "Được."

Hai người để vợt xuống, đến quán trà gần đó ngồi.

"Bác sĩ Bạch là bác sĩ khoa sản nhỉ," Mạnh Mãng Long uống ngụm trà, tùy ý hỏi, "Tại sao lại hiểu cấp cứu hen suyễn vậy?"

"Là bác sĩ khoa sản không sai," Mắt Bạch Hướng Thịnh nhìn ngoài cửa sổ, "Nhưng, hồi đi học, khoa phụ sản, khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi...... hằng hà vô số, toàn bộ là phạm vi thi kiểm tra. Nhiều năm như vậy mặc dù đã quên rất nhiều, nhưng một vài phương pháp cấp cứu căn bản vẫn nhớ, không đáng gì."

Trong ánh mắt Mạnh Mãng Long dần hiện ra chút khâm phục: "Rất giỏi, rất giỏi."

Hai người lại im lặng một lát.

Mạnh Mãng Long ho nhẹ một tiếng, giống như phá vỡ lúng túng nói: "Vậy...... Bác sĩ Bạch cậu có gái...... không phải, cậu có bạn trai chưa?"

"Trước mắt độc thân." Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu.

"Độc thân?" Mạnh Mãng Long ngược lại cảm thấy có chút không tin được, "Bác sĩ Bạch tuấn tú lịch sự, tính cách cũng tốt, các mặt đều...... đều rất tốt, dù sao cũng không đến mức độc thân đến giờ nhỉ?"

Bạch Hướng Thịnh uống ngụm trà, sau đó cười nhẹ mấy tiếng: "Mạnh tổng e là vẫn chưa hiểu cái giới này của bọn tôi lắm."

"Nói thế nào?" Mạnh Mãng Long ngược lại có chút hiếu kỳ.

"Hôn nhân đồng tính không có dự luật ủng hộ, dư luận xã hội cũng rất hỗn tạp, trong mắt rất nhiều người lớn tuổi, vẫn không thể thấy ánh sáng," Bạch Hướng Thịnh bình tĩnh nói, "Cho nên, dưới nhiều áp lực như vậy, giữa đồng tính muốn tìm người thật lòng sống cả đời, khó lăm. Huống chi bây giờ bầu không khí trong giới rất loạn, khắp nơi đều là mời hẹn, chỉ cầu vui sướng thân thể nhất thời, tôi lười, cũng có bệnh sạch sẽ, không muốn tham dự, nên một mình đến giờ."

Mạnh Mãng Long hiểu rõ gật đầu.

"Trước đây cũng không phải chưa từng động tâm tư yêu đương," Bạch Hướng Thịnh hơi ngừng lại chút, "Nhưng người gặp được, không phải ở bên ngoài đã lừa hôn, chính là mời hẹn, trong hoàn cảnh này, đồng tính muốn tìm người thật lòng làm bạn, khó lắm đó."



"Nhất định sẽ tìm được," Âm thanh Mạnh Mãng Long từ tính, bổ sung một câu, "Người ưu tú như bác sĩ Bạch, nhất định sẽ tìm được."

Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng hừ cười: "Trông cậy vào lời chúc của anh."

Lúc đó máy hát bật lên, hai người vừa uống trà, vừa chậm rãi trò chuyện. Từ sở thích của mình, tán dóc đến chuyện làm sắp tới, trong lúc nhất thời không khí vui vẻ thoải mái vô cùng.

Đến lúc đã nghỉ hơn nửa tiếng, Bạch Hướng Thịnh nhìn đồng hồ đeo tay, khiêu mi nói: "Còn sức không? Đánh tiếp nửa tiếng nữa, sau đó ai về nhà nấy đi."

Mạnh Mãng Long nhìn đồng hồ của mình, bỗng ngẩng đầu: "Được."

Hai người về sân tennis, như hẹn lại đánh bóng nửa tiếng.

Bởi vì bọn họ đã nói chuyện một hồi, cũng có thể coi như là bạn, vì vậy vách tường cản trở bị phá vỡ, chơi bóng cũng không mất tự nhiên vậy nữa, rất phóng túng, từng trái cầu mạnh đến dọa người, trên không trung cắt ra tiếng xé gió ù ù.

Kết thúc nửa tiếng, bọn họ đều vô cùng mệt, đổ mồ hôi toàn thân.

Mạnh Mãng Long cười, đập tay với Bạch Hướng Thịnh: "Chơi bóng vậy cậu, thật đã ghiền."

"Lần sau vẫn có thể hẹn ra ngoài," Bạch Hướng Thịnh lau mồ hôi, "Mạnh tổng cũng là người trong số ít tôi gặp, tiết tấu chơi bóng phù hợp với tôi như thế." Hai người bọn họ cười nói, vào phòng thay đồ.

Bên trong phòng thay đồ có phòng tắm công cộng, là nơi dành cho những người sau khi vận động, mồi hôi toàn thân tắm rửa qua.

Bây giờ, hai người đều nhỏ mồ hôi tong tong, không thể thiếu muốn tắm qua một lượt.


Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long ngầm hiểu lấy quần áo với khăn lông, dầu gội đầu của mình trong tủ ra, đến phòng tắm công cộng.


Phòng tắm công cộng vốn thiết kế, có vách ngăn nhưng không có cửa, nhưng ít ra, hai bên có vách ngăn nhỏ ngăn lại. Mà bây giờ, có lẽ đang sửa sang, vách ngăn phải dùng chất liệu ngăn mới xây lại, cho nên tường trước đó, đã không còn.


Nói cách khác, người trong phòng tắm, có thế nhìn thấy những người khác, hoàn toàn trần truồng.


Bạch Hướng Thịnh nhìn phòng tắm công cộng mất vách ngăn này, trái tim không biết làm sao, đập mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK