Ngữ khí Mạnh Mãng Long dường như hơi tủi thân, một tháo hán mạnh mẽ cưỡng tráng như vậy dùng ngữ khí dính người như vậy nói chuyện, cho dù ở cùng với gã đã lâu, Bạch Hướng Thịnh đôi lúc vẫn không nhịn được rùng mình: "Chuyện gì thế? Tủi thân quá đi."
"Anh chính là, nhớ em thôi," Mạnh Mãng Long bên kia cười hì hì hai tiếng, "Buổi tối không có ai ngủ cùng anh, tắm cũng mình anh tắm, nhớ em lắm luôn."
Bạch Hướng Thịnh nghe lời âu yếm của tháo hán Mạnh Mãng Long nhiều, đã sinh ra vài phần miễn dịch, y ờ một tiếng, "Chuyện trong nước giải quyết cũng tương đối rồi, em rất nhanh sẽ về, đừng làm ồn, ngoan nha."
Mạnh Mãng Long ở đầu kia bất mãn lẩm bẩm: "Em phải về sớm chút, bằng không anh......"
Bạch Hướng Thịnh đang nghe bình thường, trên lưng lại truyền tới nhiệt lượng của đá nóng, kích thích da lưng, giống như mấy dòng điện xuyên qua toàn thân, y nhất thời cau mày la lên: "Á...... nóng quá, tiên sư, sướng sắp lên trời rồi......"
Mạnh Mãng Long nhất thời nghẹn lửa, hồi lâu: "Thịnh Thịnh, anh cảnh cáo em, không được kêu lẳng lơ vậy. Tiếng kêu của em chỉ có thể anh nghe, hiểu chưa? Em ở quán massage kêu như vậy, em xem xem người khác cũng phải dùng ánh mắt khác thường nhìn em."
Bạch Hướng Thịnh liếc Dư Bảo nguyên ở bên cạnh vẫn nhắm mắt hưởng thụ, người này nhịn quen, chút kích thích này e là không cách nào khiến cậu mở miệng kêu.
Mắt Bạch Hướng Thịnh mỉm cười, cảm thấy chuyện không đơn giản.
Y bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ rất xấu xa, hắn muốn nghe xem Dư Bảo Nguyên ở trên giường kêu thế nào!
Massage không cách nào khiến Dư Bảo Nguyên kêu, không sao, trong mắt Bạch Hướng Thịnh hiện lên một tia đắc ý, đợi sau khi về nước, y còn có chỗ tốt có thể lôi kéo Dư Bảo Nguyên.
Tiếng trong điện thoại lại vang lên: "Alo? Thịnh Thịnh, em vẫn nghe chứ?"
"Ừ," Bạch Hướng Thịnh từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, nổi cáu với Mạnh Mãng Long ở bên kia cứ liên thiên cằn nhằn dạy dỗ y, "Em ở quán massage kêu thì sao? Anh không thích nghe thì đừng nghe, ai bắt anh cứng đầu nghe!"
Mạnh Mãng Long bên kia yên lặng một lát: "...... Anh không cứng đầu nghe, vậy anh nên cứng cái gì nghe?"
Mặt Bạch Hướng Thịnh nhất thời bởi vì xấu hổ đỏ lên, y tức giận cầm di động tới trước mặt, dùng ngón giữa hung hăng ấn nút tắt màu đỏ. Thứ lẳng lơ, chết cũng không thay đổi!
Dư Bảo Nguyên nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được Bạch Hướng Thịnh đã kết thúc trò chuyện với Mạnh Mãng Long, nhất thời cười nói, "Cuộc sống của vợ chồng son lẳng lơ quá đi, có thể thấy được, trò chơi level hạn chế tại gia chơi không ít nhỉ?"
"Biến mẹ cậu đi," Bạch Hướng Thịnh thoải mái mà thở dài một tiếng, "Ông đây là có gia đình, cậu cho rằng ai cũng giống hòa thượng canh suông nước nhạt như cậu?"
Dư Bảo Nguyên cười hì hì một cái, đoan chính nói: "Tôi nói chuyện đứng đắn với anh."
"Chuẩn tấu."
"Tưởng Hạo hẹn tôi sáng mai ra ngoài mua đồ cùng anh ấy, anh ấy nói mẹ anh ấy sắp sinh nhật, anh ấy muốn ở Anh mua cho mẹ anh ấy vài món quà phù hợp," Dư Bảo Nguyên ngừng chút, "...... Tôi từ chối khéo anh ấy vẫn kiên trì, tôi thật sự không tìm được lý do bình thường, dứt khoát anh cùng tôi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ấy đi."
Bạch Hướng Thịnh từ trong lỗ mũi rên ra một hơi, "Người đàn ông này nhiều trò thật."
"Đi cùng tôi đi, vừa lúc bọn mình cũng đi dạo?"
Bạch Hướng Thịnh bán híp mắt liếc Dư Bảo Nguyên một cái: "Bảo Nguyên, cậu nên rõ ràng, Tưởng Hạo đây là định ra ngoài mua đồ hay là câu tên ngốc đây?"
Dư Bảo Nguyên ngừng lại: "Anh nghĩ nhiều quá rồi."
"Đừng coi tôi là tên ngốc, tôi cho cậu biết, chuyện Tưởng Hạo muốn theo đuổi cậu, chỉ cần là động vật có vú loài linh trưởng sống, chỉ cần IQ không ít hơn 20, căn đều có thể nhìn ra! Cậu cho rằng, hồi ở bệnh viện bà cụ bị động kinh kia tại sao cứ nhìn cậu và Tưởng Hạo, sau đó cười trộm một mình? Người ta đã sớm ở trong lòng an bài hai các cậu rất rõ ràng, bản thân cậu còn muốn trốn tránh vấn đề nữa!"
Dư Bảo Nguyên làm bộ ho khan mấy tiếng: "Chuyện này á, thật ra vẫn rất lúng túng......"
"Cậu đã không muốn đáp lại người ta, đã cự tuyệt anh ta, anh ta còn liều mạng theo đuổi không từ bỏ, phải không?" Bạch Hướng Thịnh nhắm mắt lại lải nhải một chuỗi phỏng đoán.
Dư Bảo Nguyên nhất thời trợn to mắt: "Anh biết rõ vậy?"
"Nói nhảm, ông đây năm đó cũng là một hotboy trường, tiết mục tình yêu máu chó của nam nam nữ nữ xem bao nhiêu, tôi còn không nhìn thấu được chút tính toán kia giữa hai các cậu?" Bạch Hướng Thịnh khinh thường hừ nói.
"Được rồi," Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu qua, "Vậy anh có đi cùng tôi không?"
Bạch Hướng Thịnh thở dài nặng nề: "Coi như tôi xui xẻo, đi theo cậu!"
Dư Bảo Nguyên mừng rỡ nhếch miệng: "Lời đã định."