Sắc mặt Cố Oánh đã có hơi tái nhợt: "Em......"
"Tập đoàn Trần thị kinh doanh không tốt, bên trong cả tập đoàn đã nát bét, anh lúc này còn quăng tiền vào, khác gì dùng tiền tát nước," Cố Phong buông tài liệu trong tay xuống, tựa vào ghế dựa da thật, bình tĩnh nói, "Về công về tư, anh đều sẽ không tiếp tục rót tiền. Bọn em có thể đi rồi."
Trong mắt Trần Lập Ninh hiện lên mấy phần tuyệt vọng.
Y thật không nghĩ đến...... Thật không nghĩ đến Cố Phong có thể lạnh lùng như vậy.
Trước đây, chỉ cần một cú điện thoại của y, một khẩn cầu đơn giản, Cố Phong đã nguyện ý cho y rất nhiều, mà y cũng vui vẻ nhận các món quà xa xỉ của Cố Phong. Trước đây, chỉ cần y mời đơn giản, Cố Phong liền sẽ đến bên cạnh y bồi y, mà Dư Bảo Nguyên chỉ có từ xa ở ban công trong nhà thất vọng nhìn Cố Phong lái xe rời đi.
Có thể nói, chỉ cần Cố Phong nguyện ý cưng chiều một người, hắn liền sẽ cho người kia thứ tốt nhất.
Y đâu nghĩ đến...... Mấy thủ đoạn lúc này của mình, vậy mà tất cả đều không dễ dùng......
Cố Phong đã không muốn giúp y nữa.
Y nhất thời 2 tay rét run, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Lần này, nếu Cố Phong không giúp, vậy thì Trần gia hẳn cũng xong đời. Người của tòa án đến tiến hành kiểm kê tài sản hôm qua cũng đã đến, mà y biết rõ, tình hình trước mắt của tập đoàn Trần thị tài sản không thể gán nợ, nếu như Trần thị một khi xác nhận phá sản rút lui khỏi thị trường, vậy thì biệt thự, xe đua các loại của Trần gia bọn họ, sẽ bị giam giữ hết.
Đến lúc đó, y sẽ giống như Dư Bảo Nguyên kia, ra ngoài thuê nhà. Y nói không chừng còn sẽ giống như mấy người mà y khinh thường kia, ra ngoài đi làm cho người ta bị khinh bỉ.
Y làm sao có thể chịu được những thứ này!
Y sẽ bị đám bạn rượu trước đây của mình coi là đề tài hài hước trên bàn ăn, y sẽ trở thành trò cười cho cả giới xã giao.
Nghĩ đến đây, cả người Trần Lập Ninh bắt đầu run rẩy. Y ngẩng đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn Cố Phong, sau đó đứng dậy, đến trước mắt hắn ầm cái quỳ xuống, hai tay khoát trên đùi Cố Phong: "Cố Phong, chỉ cần anh nguyện ý rót 1 phần 3 tiền vốn lại cho Trần gia, anh...... anh bảo em làm gì cũng được, em cái gì cũng nguyện ý!"
Một bộ quyết tuyệt muốn bán mình.
Cố Phong nhìn điệu bộ này của Trần Lập Ninh, trong lúc nhất thời trong lòng chỉ cảm thấy nổi lên chán ghét nhàn nhạt.
Trần Lập Ninh vốn cũng chỉ là dựa vào Trần thị ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, sống phóng túng, bây giờ không có nguồn kinh tế, y ngay cả cuộc sống cũng không cách nào tiếp tục nữa, đã bắt đầu van ông nội xin bà nội, đến giờ, nay cả cách bán mình cũng dùng đến.
Cố Phong bỗng dưng nghĩ đến Dư Bảo Nguyên.
Ngày Dư Bảo Nguyên chia tay với hắn, hình như cũng nghèo khổ như vậy, căn bản không có nhiều tiền tiết kiệm. Nhưng Dư Bảo Nguyên lại một câu cũng không van xin hắn, một chút bù đắp cũng không bảo hắn cho. Cậu ưỡn thẳng sống lưng, không có bị áp lực cuộc sống đè cong một chút, ngược lại dựa vào cố gắng bản thân, tích tiền mở một quán, càng làm càng tốt.
Tim Cố Phong chợt đau.
Hắn trước đây, làm sao sẽ cảm thấy Dư Bảo Nguyên là tên dung tục chứ?
Làm sao sẽ cảm thấy Trần Lập Ninh tốt đẹp quý giá như vậy chứ?
Hắn từ đầu đã sai.
Cố Phong đè xuống chua xót trong lòng mình, ngẩng mắt lên, đã là ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt: "Trần Lập Ninh, về đi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, một chút cũng không muốn."
Cả người Trần Lập Ninh run lên, tuyệt vọng trong lòng đã tràn ra.
Cố Oánh dường như nhìn thấy lạnh lùng và không vui của Cố Phong hiện tại, sợ chọc giận hắn, vội vàng kéo Trần Lập Ninh: "Anh họ, vậy bọn em...... đi trước."
Vừa nói, dẫn Trần Lập Ninh ra bên ngoài.
Chỉ là, lúc Cố Oánh đi đến cửa, phía sau vang lên tiếng Cố Phong: "Cố Oánh, em ở lại, anh có việc muốn hỏi em."
Hai tay Cố Oánh run lên, gật gật đầu, bảo Trần Lập Ninh đã ngây như phỗng đi ra ngoài cửa trước, sau đó tự mình đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Cố Phong: "Anh họ, anh tìm em còn có việc khác?"
Cố Phong tại vị trí trầm mặc một lát, bỗng nhiên ý tứ hàm xúc không rõ mà cười nói: "Cố Oánh, em cảm thấy mình là đứa lưu manh sao?"
Cố Oánh ngạc nhiên trợn mắt: "Cái gì?"
"Em nếu như không phải lưu manh, tại sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy," Khóe môi Cố Phong hơi câu lên, "Quán của Bảo Nguyên bị một đám du côn đập phá, em biết chứ?"
Cố Oánh quyết tuyệt phủ nhận: "Em không biết chuyện này."
Cố Phong giống như thở dài lắc lắc đầu: "Anh biết ngay em sẽ phủ nhận."
Trong lòng Cố Oánh nổi lên dự cảm xấu.
"Đây là tài liệu mà tên du côn cầm đầu thừa nhận, bên trong rõ ràng nhắc đến là Cố Oánh em cho hắn tiền," Cố Phong vứt ra một xấp tài liệu, "Tiểu Chu cũng đã điều tra dòng chảy ngân hàng của em, quả thực có một khoản tiền như vậy gửi đến tài khoản của tên du côn này."
Cả người Cố Oánh nhất thời sửng sốt, sau đó cười lúng túng nói: "Anh họ, kỳ thực...... em chỉ là muốn......"
"Quả nhiên vật họp theo loài, người họp theo bầy," Cố Phong lộ ra một nụ cười, nhưng ý cười kia lại không đến đáy mắt, "Anh Lập Ninh của em, sau khi làm chuyện ác độc, lúc đối chất với anh cũng nói dối, muốn chối cãi, giống y em bây giờ."
"Cái gì?" Cố Oánh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cố Phong từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu dài cộp, đập lên bàn: "Đứa ngu em, còn tưởng Trần Lập Ninh cậu ta là người thiện lương gì? Tự em xem kỹ hành động cậu ta làm, xem xem người em luôn bênh vực, rốt cục là dạng gì." Cố Oánh run rẩy từ trên bàn cầm lấy phần tài liệu kia, tay hơi run rẩy mở ra.
Càng xem càng cảm thấy kinh hãi.
Chuyện sai trái mấy năm nay Trần Lập Ninh làm, đều bị sắp xếp lại trong phần tài liệu này.
"Cố Oánh, đừng luôn cứ nghĩ đến khuỷu tay hướng ra ngoài," Cố Phong híp mắt, "Em suy nghĩ cẩn thận, em họ gì tên gì!" Cả người Cố Oánh rung mạnh: "Em không nghĩ tới......"
"Không nghĩ tới cậu ta giấu em làm nhiều chuyện xấu như vậy, không nghĩ tới em cũng bị Trần Lập Ninh nhiều lần coi là mục tiêu, làm công cụ lợi dụng," Cố Phong đứng dậy, khí thế uy nghiêm, "Hiện giờ thất vọng sao?"
"Anh ta làm sao sẽ......"
Cố Phong nhìn vẻ mặt khiếp sợ lại thất vọng của Cố Oánh, ngược lại cười một tiếng: "Cố Oánh, đã nói xong về Trần Lập Ninh, không ngại nói về chuyện tốt em đã làm chứ?"
Trên mặt Cố Oánh ra sức run lên.
Cô biết, hôm nay Cố Phong hạ quyết tâm muốn tính toán nợ nần.
"Chuyện ác Trần Lập Ninh đã làm, anh đây đều thu thập chứng cớ," Cố Phong châm điếu thuốc, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất lớn, quan sát phồn hoa nửa thành phố, "Đồng dạng, chuyện Cố Oánh em đã làm, anh cũng có bằng chứng."
"Anh họ, em......" Cố Oánh không cam không nguyện mà cúi đầu, "Em chỉ là nhất thời tức giận, em thật ra......"
"Nhất thời tức giận là có thể đối xử với người khác như vậy, nhất thời tức giận là muốn hủy diệt hi vọng của người khác," Cố Phong xoay đầu lại, đầy mặt tàn khốc, "Cố Oánh, em thật đúng là đương nhiên, không có chút hối hận nào."
Hai tay Cố Oánh đã xoắn lại với nhau.
"Em thân là người Cố gia, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm việc, chưa từng vì Cố gia ra một phần lực, ngược lại ỷ vào uy phong của Cố gia, tiêu xài trắng trợn," Cố Phong phun ra ngụm khói, "Hiện tại em đã làm ra loại chuyện này, vậy em cũng phải gánh chịu hậu quả."
Cố Oánh chợt ngẩng đầu: "Anh họ!"
"Từ mai trở đi, anh sẽ để Tiểu Chu cắt sinh hoạt phí của em," Cố Phong dụi tắt thuốc lá trong gạt tàn, ngồi lại ghế mình, bình tĩnh nói, "Em bắt đầu từ ngày mai liền vào tầng chót Cố thị làm việc, từ cơ bản nhất làm lên."
"Sao có thể!" Cố Oánh vừa nghe thấy cái này, cả người quả thực muốn nổ tung, "Không cần, em không cần!"
Cắt đứt sinh hoạt phí, vậy chi tiêu mấy chục vạn hơn trăm vạn mỗi tháng của cô ta làm sao đây?
Không có tiền mua hàng xa xỉ, không có tiền du ngoạn khắp nơi, không có tiền làm đẹp skincare các loại đắt tiền......
(Ơ nhắc đến tôi nhớ ra tôi cũng phải rút máu mua đồ skincare mới rồi:(((((()
Cô thậm chí còn phải ở tầng chót Cố thị bắt đầu đi làm giống như người bình thường?
Cô ta không cách nào tiếp nhận!
"Không thể thuận theo em được," Ánh mắt Cố Phong lạnh lùng thoáng nhìn, "Từ ngày mai bắt đầu đi làm, dựa vào sức lực bản thân cầm tiên lương nuôi sống bản thân em. Đương nhiên, nếu như em không muốn đi làm ở Cố thị, em cũng có thể thử đến chỗ khác."
Trong đôi mắt Cố Oánh đã tràn đầy nước mắt, cô ta không nghĩ tới, Cố Phong lần này sẽ làm đoạn tuyệt như vậy.
Cô ta nhiều năm như vậy cũng không có làm việc, cũng không biết nghề nào, ra khỏi Cố thị, căn bản chính là một tiểu thư phế vật cái gì cũng không biết.
Cả người cô ta giống như tiến vào hầm băng, cả người rét run, "Anh họ, em là người thân của anh! Tại sao anh phải......"
Cố Phong dời mắt qua một bên, không muốn nhìn thấy bộ dạng ủy khuất đáng thương này của Cố Oánh.
Đúng lúc ấy, điện thoại nội tuyến của Anna gọi đến: "Cố tổng, bữa trưa của ngài và bữa trưa của Bảo Nguyên đã đóng gói xong hết rồi."
"Được," Cố Phong trả lời, "Tôi biết rồi."
Nói xong, hắn cúp điện thoại nội tuyến, đứng dậy, hơi chỉnh sửa áo sơ mi trên người mình, "Cố Oánh, em tự mình suy nghĩ thật kỹ. Nghĩ thông suốt rồi, ngày mai đừng đi làm muộn, đãi ngộ của em giống tất cả nhân viên, sẽ không bởi vì em là người Cố gia mà đối xử đặc biệt. Đó là cơ hội tốt tôi luyện tính tình, em đừng để anh thất vọng lần nữa."
Dứt lời, hắn liền mặc kệ Cố Oánh, trực tiếp bước chân dài đẩy cửa đi ra ngoài, cầm hai phần bữa trưa Anna đã đóng gói, đi thang máy riêng xuống lầu.