Trong màn hình sáng chói, là khuôn mặt non nớt nho nhỏ của Cố Gia Duệ.
Nhóc con trong tấm ảnh là trạng thái tỉnh, thân thể nhỏ xíu quấn chăn nhung ấm áp, đôi mắt to đen láy ngập nước đang nhìn ống kính.
Là nhóc thối đang yêu của cậu.
Cố Phong nhẹ nhàng đặt đầu lên vai Dư Bảo Nguyên, cùng cậu nhìn hình Cố Gia Duệ: "Nhớ con à?"
Dư Bảo Nguyên khẽ gật đầu một cái: "Nhớ...... rất nhớ."
"Ít nhất, chúng ta biết Duệ Duệ vẫn ổn," Cố Phong nói một câu an ủi, "Trước khi bác sĩ Bạch rút lui nói, Duệ Duệ ở trong tay cậu ấy, bọn họ an toàn rút lui, nhất định không sao, bọn họ và Duệ Duệ, nhất định đều ổn."
Khóe mắt Dư Bảo Nguyên lăn xuống một giọt lệ nóng: "Tôi nhớ bảo bối của tôi, tôi nhớ nó. Cố Phong, tôi muốn ôm nó, tôi muốn pha sữa cho nó, tôi muốn sờ tay nó."
Cố Phong trầm mặc, nhẹ nhàng ôm chặt Dư Bảo Nguyên hơn.
Trong hang trống rỗng, thỉnh thoảng lại có gió thổi vào, kêu ù ù, giống như ai đang khóc.
"Nó còn bé như vậy," Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm, ánh mắt lưu lại trên người Cố Gia Duệ trong tấm ảnh, không nhúc nhích, "Nó vẫn chưa biết bò, vẫn chưa biết đi. Nó là tôi dùng mạng đổi lấy, nó có thể......"
"Nhất định không sao đâu," Cố Phong hôn một cái bên môi Dư Bảo Nguyên, "Khoảng thời gian chúng ta không về, bác sĩ Bạch và Mạnh Mãng Long, nhất định sẽ coi Duệ Duệ như con ruột mà chăm sóc."
Dư Bảo Nguyên hít một hơi, tắt điện thoại. / Quảng cáo
Cậu ngồi một lát, bỗng nhiên chui vào trong ngực Cố Phong, cảm thụ thân thể ấm áp của người đàn ông này: "...... Hai chúng ta vẫn có ngày sống sót ra ngoài chứ?"
"Nhất định có thể," Giọng Cố Phong rất kiên định, kỳ lạ khiến trong lòng Dư Bảo Nguyên dâng lên chút lòng tin, "Tin tôi, tin lực lượng cứu viện, nhất định có thể, Bảo Nguyên."
Dư Bảo Nguyên ôm chặt lấy Cố Phong, giống như người chết chìm túm được cây gỗ nổi.
Cố Phong cũng siết chặt cậu vào ngực mình, chợt động đậy, lại cảm thấy trên đùi truyền đến đau đớn thấu tim.
Hắn hít khí lạnh, cắn răng liều chết chịu đựng, không phát ra chút âm thanh.
"Ngoan, đói không? Hôm nay cá tôi bắt được nhiều hơn mấy hôm trước, tôi...... nướng cá cho em ăn nhé."
Dư Bảo Nguyên từ trong ngực Cố Phong đi ra, vừa khóc vừa cười đánh hắn một cái: "Tiên sư anh, tài nấu nướng của anh, đừng để đến lúc tôi còn chưa đợi được đội cứu viện, đã bị đồ ăn anh nấu làm độc chết."
Cố Phong rất vô tội: "...... Tôi sẽ cố gắng, thật đấy."
"Tôi đi nướng cho." Dư Bảo Nguyên nói.
Sau đó, Cố Phong nhóm lửa, hắn áng chừng chiếc bật lửa, nhiên liệu bên trong chắc không dùng được lâu nữa.
Hắn không nói ra, chỉ yên lặng châm lửa, dựng giá đơn giản.
Dư Bảo Nguyên rửa sơ lược cá, dùng cành cây xiên qua, đặt trên giá từ từ quay. Mùi thơm của cá dần bay nhẹ ra. / Quảng cáo
"Xin lỗi, Bạch tiên sinh," Người phụ trách đội cứu viện vẻ mặt áy náy, "Chúng tôi liên hiệp cứu viện với đội cứu viện mà Cố gia mời tới, đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức của Dư tiên sinh và Cố tiên sinh."
Bạch Hướng Thịnh đứng ở cửa sổ, tùy ý cơn gió lạnh thổi lên mặt mình.
"Dù có thế nào, cứu viện cũng không thể dừng." Y chỉ nói như vậy.
Người phụ trách đội cứu viện xoắn xuýt một lát, rốt cục thở dài: "Vâng, không thể dừng, chúng tôi cũng hiểu. Chỉ là...... gần đây trên biển bão liên tục, thường xuyên sẽ có sóng to gió lớn, cho nên đội cứu viện chúng tôi ra biển cũng không an toàn."
Bạch Hướng Thịnh bỗng nhiên quay đầu lại: "Có ý gì?"
"Tính nguy hiểm của ra biển càng lúc càng lớn," Sắc mặt người phụ trách hơi tái đi, trán lấm tấm mồ hôi, "Việc cứu viện mặc dù không thể dừng lại...... nhưng nhất định phải giảm tần suất. Huống chi...... ngài thật ra cũng biết, thời gian qua càng lâu, khả năng sống sót càng thấp, cứu viện càng ngày càng đánh mất ý nghĩa......"
Cả người Bạch Hướng Thịnh rét run.
Y run rẩy xoay người, tựa bên bệ cửa sổ, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Khoảng thời gian này, y cả ngày lẫn đêm, trong đầu toàn là an nguy của Dư Bảo Nguyên và Cố Phong.
Y hàng ngày thúc dục đội cứu viện cho tin tức, hàng ngày dục gia tăng cứu viện.
Y biết, Lộ Dương, cũng hàng ngày tìm thời gian đến chùa quỳ xin thần Phật, nhiều ngày như vậy cơ hồ đã cầu hết các chùa.
...... Tất cả những cái này đến cùng là uổng phí sao?