Một lớn một nhỏ đều là bảo bối của hắn, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt!
Dư Bảo Nguyên đối với sinh nhật của mình ngược lại không có phản ứng gì, Cố Phong lại bắt đầu chuẩn bị.
Đợi đến chạng vạng ngày sinh nhật, Cố Phong dắt tay Dư Bảo Nguyên, ở trên khuôn mặt cậu hôn một cái: "Ông xã có kinh hỉ cho em."
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, hất đầu qua: "Anh lại muốn làm cái quái gì?"
"Chờ," Cố Phong cười đến ý vị thâm trường, "Em với con ra cửa chờ anh trước, anh đi lấy xe."
Dứt lời, Cố Phong liền đứng dậy đi tới gara.
Dư Bảo Nguyên hô lên lầu một tiếng: "Duệ Duệ, xuống chưa thế?"
Giọng thiếu niên non nớt vang lên: "Ba! Con xuống rồi!"
Vừa nói, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, Cố Gia Duệ giống như con khỉ con chạy từ trên cầu thang xuống, dính tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên.
Hôm nay là sinh nhật của nó, vì vậy Cố Phong đặc biệt tìm người đặt may một bộ áo đuôi én mini cho con trai nhà mình. Nhóc con lúc nãy ở trên tầng đã để người ta chuẩn bị kỹ kiểu tóc, mái tóc ngắn ngủn được chỉnh sửa trình tự và uốn lượn, đẹp trai đầy sức sống. Nó mặc bộ đuôi én nhỏ này, càng lộ vẻ anh tuấn mê người.
"Ba ơi, chúng ta lúc nào thì đi chơi?" Đôi mắt Cố Gia Duệ vừa to vừa ướt, giống như cún con, lấp lánh nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Chúng ta ra ngoài chờ cha," Dư Bảo Nguyên dắt tay nhóc con ra bên ngoài, "Cha đã đến gara lái xe."
"Vâng!" Cố Gia Duệ giơ tay lên, cười lộ ra một hàm răng trắng.
Hai cha con ở cửa chính đợi một lát, chỉ thấy xa xa có bóng dáng. Qua không bao lâu, bóng dáng Cố Phong đã xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ bất quá, Cố Phong không lái mấy chiếc xe sang xe nổi tiếng kia, mà đi một chiếc...... xe đạp cũ rích.
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc cau mày, cơ mà không nói gì.
Mấy năm qua như vậy, mỗi lần sinh nhật cậu, Cố Phong luôn thích làm mấy kinh hỉ. Chiếc xe đạp hôm nay, hẳn chính là một trong những kinh hỉ đi?
"Nào, hai bảo bối, lên xe." Khóe môi Cố Phong khẽ câu lên, vỗ vỗ yên sau.
Dư Bảo Nguyên ôm lấy Cố Gia Duệ bĩu môi, ngồi trên ghế sau.
Cố Phong còn chưa bắt đầu đi, đã nghe thấy Cố Gia Duệ được Dư Bảo Nguyên ôm, kéo kéo vạt áo Cố Phong: "Cha ơi."
Cố Phong quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con mình dùng đôi mắt đen láy ngập nước nhìn mình: "Gì thế?"
"Cha ơi," Trong đôi mắt Cố Gia Duệ hiện lên một tia lo lắng, "Cha có phải phá sản không?"
Cố Phong suýt nữa không cầm vững ghi-đông, lau mồ hôi, nói: "Con trai, con nghĩ nhiều quá rồi!"
Vừa nói, giẫn lên bàn đạp, xe đạp cọt cà cọt kẹt trên đường.
Cố Gia Duệ vẫn cứ cau mày, người bé xíu giả bộ thâm trầm như người lớn. Một lúc lâu, nó ngẩng đầu, dùng ánh mắt vừa buồn vừa đồng tình nhìn Dư Bảo Nguyên: "Ba ơi, sau này chúng ta sẽ phải sống cuộc sống khổ sở."
Dư Bảo Nguyên suýt bật cười, Cố Phong đi xe phía trước hung tợn nói: "Nhóc thối, không để đói con đâu!"
Xe đạp một đường đi trên cây cầu lớn mới xây còn chưa thông hành.
Trên bầu trời, ánh nắng chiều mang theo sắc thái mỹ lệ trải rộng đầy trời, giống như ngọn lửa từng đám đỏ vàng chiếu sáng, chiếu khắp trời đất thành màu ấm nhu hòa. Cuối cùng xoay dọc theo quỹ tích mặt trời, chậm rãi chìm vào dãy núi.
Thành thị phát triển nhanh chóng lộ ra trong trời chiều dịu dàng, lập tức giống như tốc độ chậm lại, đẹp tới lạ thường.
Xe đạp của Cố Phong vẫn chưa dừng, đi thẳng đến cửa cầu. Dư Bảo Nguyên vốn tưởng nhân viên phụ trách trông coi cửa cầu sẽ cản Cố Phong không cho hắn đi vào trong, nhưng bọn họ dường như cũng không để ý lắm, thậm chí còn gật gật đầu với Cố Phong, lộ ra nụ cười.
Xe đạp của Cố Phong đi qua cầu lớn vắt ngang qua sông. Từ xa nhìn lại, thành phố và bầu trời được trời chiều nhuốm lên tạo thành phông nền, chỉ có cây cầu lớn này bay trên con sông trong veo phát sáng, trên cầu di động một cái bóng, một cái bóng do hai người lớn và một đứa nhỏ tạo thành, vừa nhỏ bé vừa ấm áp.
Cố Phong lái xe tới giữa cầu, dừng lại.
Gió đêm trên sông phe phẩy qua, thổi đung đưa tóc mái trên trán hắn. Cố Phong nghiêng mặt qua, nhìn Dư Bảo Nguyên, trong mắt một mảnh trơn bóng, đều là yêu thương: "Cảnh nơi này đẹp không?"
Dư Bảo Nguyên nhìn cảnh sông xa xa: "Rất đẹp."
"Lát nữa còn đẹp hơn." Cố Phong bình thản nói.
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày, không biết Cố Phong muốn diễn xiếc gì.
Cố Phong đỗ xe đạp, để Dư Bảo Nguyên và Cố Gia Duệ xuống xe. Hắn đi lên trước, ở trên môi Dư Bảo Nguyên hôn một cái: "Cố thị thông qua gọi thầu của chính phủ, tiếp nhận hạng mục xây dựng cầu lớn Vân cảng ở đây. Cây cầu này xây đã lâu, gần đây hoàn thành. Qua khoảng thời gian nữa, nó sẽ tiến vào giai đoạn thông hành thử."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, cậu có hơi nghe qua về cây cầu này.
"Hôm nay là sinh nhật em, ông xã muốn tặng em chút đặc biệt," Cố Phong nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu, "Muốn cho em kinh hỉ."
Dư Bảo Nguyên hừ hừ một tiếng: "Anh hẳn sẽ không định nói...... anh tặng cây cầu này cho em chứ?"
"Anh tặng cầu cho em làm gì," Trong con ngươi Cố Phong đều là ý cười ôn hòa, "Thời gian sắp đến rồi."
Vừa nói, hắn giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ của mình: "Hôm nay ngày 18, thời gian mặt trời lặn là 5h43 phút chiều, thời gian trời tối là 6h8 phút."
Dư Bảo Nguyên cũng nhìn đồng hồ tay mình, dã là 6h7 phút.
"Cha ơi, cha đang làm cái quỷ gì vậy." Khuôn mặt bánh bao nhỏ của Cố Gia Duệ để lộ ra chút nghi ngờ.
Cố Phong mang theo nụ cười, không nói chuyện. Hắn đến gần phía sau Dư Bảo Nguyên, từ sau lưng Dư Bảo Nguyên ôm lấy eo cậu, dán đầu vào bên đầu cậu, hướng lỗ tai Dư Bảo Nguyên, dùng giọng nói từ tính quyến rũ nói: "5, 4, 3, 2, 1......"
Chữ "1" vừa rơi xuống, Dư Bảo Nguyên liền kinh ngạc nhìn thấy, dưới bầu trời đêm đen kịt, cây cầu xảy ra chút thay đổi.
Từ đầu kia cây cầu, sáng lên một tia sáng, sau đó tia sáng này càng ngày càng mạnh, giống như gợn sóng bắt đầu cuộn tới bên này. Trên mỗi giá chống thô to của cây cầu, đều trong nháy mắt sáng lên ánh sáng như sao.
Đến lúc tia sáng chiếu thẳng đến trước mặt Dư Bảo Nguyên, cậu nhìn kỹ hơn, mới phát hiện, những tia sáng này là từng bóng đèn nhỏ.
Bóng đèn nhỏ hình nguyên bảo.
Bóng đêm tím đen, dưới bầu tời tím đen này, một cây cầu lớn vắt ngang qua sông còn chưa đưa vào sử dụng an tĩnh đứng thẳng. Lúc này, toàn thân nó lóe lên điểm sáng hình nguyên bảo, từ xa nhìn lại, giống như một dải ngân hà, rực rỡ động lòng người.
"Anh yêu cầu điểm này với người phụ trách xây dựng," Cố Phong cười, bàn tay vuốt ve má Dư Bảo Nguyên, "Anh nói, tên vợ anh vừa khéo là nguyên bảo. Anh hi vọng, có thể trước khi cầu thông hành, cho em kinh hỉ này."
Dư Bảo Nguyên bị ánh sáng rực rỡ trên cả cây cầu lớn dọa ngây người, trong lòng rung động, thế nhưng không nói ra lời.
"Anh muốn nói với em là," Cố Phong sờ sờ tai nhỏ của Dư Bảo Nguyên, "Em là tình yêu đích thực cả đời này của anh. Anh từng đánh mất em, nhưng cũng may là thời gian chưa muộn, anh còn có cơ hội bù đắp, cứu vãn được sai lầm của anh, không tới mức khiến anh cả đời sống trong hối hận và tiếc nuối. Từ nay về sau, anh sẽ cố gắng tất cả đối tốt với em, quan tâm em, yêu em, làm một người chồng và người cha ưu tú."
Gió đêm thổi mạnh, mắt Dư Bảo Nguyên đã từ từ đỏ bừng trơn bóng.
"Mặt trời lên cao hạ xuống, không tránh được sẽ có đêm tối. Nhưng mà, bảo bối, anh tặng em ánh sáng nguyên bảo này, chính là muốn nói với em, vô luận ban đêm đen thế nào lạnh thế nào, anh cũng sẽ ở bên em. Anh tặng em ánh sáng, em dùng ánh sáng của em chiếu sáng anh, từ đó anh không rời khỏi em, em...... cũng đừng rời khỏi anh."
Dư Bảo Nguyên mím môi, trong đôi mắt phát sáng, giống như giọt nước mắt phản xạ tia sáng.
Sinh nhật của cậu, cho tới giờ đều là bóng tối.
Ban đem bóng tối lạnh lẽo lại dài dằng dặc, sinh nhật tĩnh mịch không thú vị không ai chúc mừng sinh nhật, ánh đèn ảm đạm khô khan, một miếng bán ngọt rẻ tiền nho nhỏ......
Đây đều là tất cả trải qua vào sinh nhật trước đây.
Nhưng, người này, người từng làm tổn thương mình, lại dùng tất cả sức lực quay đầu, chỉ vì giành được mình, chỉ vì một lần nữa cho cậu dải ngân hà nguyên bảo này.
Nói không muốn khóc, giả dối.
Giống như trái tim giam trong bóng tối nhiều năm, một chùm ánh sáng ở bên ngoài dùng hết tất cả sức lực, chỉ vì phá vỡ gông xiềng, chiếu sáng chỗ sâu nhất.
Trong nháy mắt, Dư Bảo Nguyên chỉ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch.
Cố Phong lặng lẽ tới gần, xoay người từ trong giỏ trước xe đạp lấy ra 3 cái mũ có tai. Đội cho Dư Bảo Nguyên mũ tai thỏ, đội cho mình tai sói xám lớn, đội lên cho Cố Gia Duệ vẻ mặt không tình nguyện tai tiểu lão hổ.
"Anh biết em cần cảm giác an toàn, anh bằng lòng cho em tất cả những gì em muốn, đưa tất cả trong tưởng tượng, trong giấc mơ của em, tới trước mắt em." Cố Phong khàn giọng nói, cắn tai thỏ rủ xuống của Dư Bảo Nguyên, sau đó, trước khi nước mắt cậu rơi xuống, hôn lên môi cậu.
"Lại chơi hôn hôn," Cố Gia Duệ dùng nắm đấm chống khuôn mặt nhỏ ú của mình, "Hôn hôn chơi vui vậy sao? Con lần sau cũng tìm Thiện Lương......"
Nụ hôn ấm áp kết thúc, Cố Phong lại hôn hôn má Dư Bảo Nguyên: "Nào, ngồi lên xe, anh lại cùng em đi đến đối diện."
Mấy người lại lần nữa lên xe đạp. Tốc độ xe rất chậm, cầu vẫn chưa cho phép xe cộ thông hành, vì vậy chỉ có một chiếc xe đạp của Cố Phong chậm rãi đi.
"Chiếc xe này là của ông nội anh," Lỗ tai sói xám lớn của Cố Phong ở trong gió lắc lư, "Ông năm đó là một trong những quan lớn trong quân đội. Thời chiến tranh, nhìn trúng bà nội anh. Bà nội anh chướng mắt ông từ chối ông, ông nội anh không từ bỏ, chính là cưỡi chiếc xe đạp này, đi từng chuyến đến nhà bà nội anh, qua rất nhiều lần, rốt cuộc đả động được trái tim bà."
Cố Phong cười, ngẩng đầu nhìn về nơi xa nhất: "Cuối cùng, ông nội anh ở trên chiếc xe này buộc hoa hồng, đón bà nội anh về lập gia đình."
"Nhiều năm như vậy, ba anh không lỡ ném đi, anh cũng không lỡ ném đi chiếc xe này. Hôm nay anh lấy nó ra, chở vợ anh tiếp tục đi, để ông bà nội anh nhìn thấy, cháu trai bọn họ cũng đã tìm được người yêu nhất, cũng có con trai yêu thương nhất, kéo dài truyền thống của bọn họ, cả đời hạnh phúc."
Dư Bảo Nguyên ôm chặt lấy eo Cố Phong, Cố Gia Duệ cũng kéo áo Dư Bảo Nguyên.
"Anh yêu em," Cố Phong không quay đầu lại, nhưng âm thanh đón gió đêm, vô cùng dịu dàng, "Dư Bảo Nguyên, anh yêu em."
Bài hát Dư Bảo Nguyên thích nhất, tên là《Một đời yêu thương》.
(Đây là nhạc phim Đại thoại tây du: Tiên lý kỳ duyên)
https://youtu.be/F6x5aRImz4Q
Cậu đã từng cho rằng, tình yêu là một chiếc gương, vỡ chính là vỡ, cho dù ghép lại lần nữa, cũng sẽ lưu lại vết rách loang lổ, không hoàn mỹ.
Nhưng cho đến hôm nay, cậu mới phát hiện, có lẽ không đúng.
Có lẽ tình yêu giống với trong lời bài hát nói: Mặc dù hoa sẽ rụng, nhưng sẽ lại nở. Giống như tình yêu cách một đời, bên ngoài bạch vân.
Tình yêu không phải chiếc gương mỏng manh, mà là một đóa hoa không ngừng sinh sôi. Đóa hoa này bắt đầu từ lúc dựng dục đã không dễ dàng, đến lúc phá đất chui lên, càng thêm gian nan. Nó còn phải chịu đựng tầng tầng đau khổ của gió sương mưa tuyết, rất có khả năng bị hành hạ tới cánh hoa rụng hết, cơ hội sống biến mất.
Nhưng, tình yêu lại kiên cường như vậy. Chỉ cần hạt giống này vẫn chôn sâu trong lòng, sẽ có một ngày lại nở, cho dù là ở đất mới, hay là ở đất cũ từng khiến nó đứt gãy.
Tình yêu sẽ làm lại, hoa sẽ lại nở, có lẽ còn sẽ nở đẹp hơn.
Trong đầu Dư Bảo Nguyên vang lên nhịp điệu bài hát này, chỉ cảm thấy từng luồng ấm áp, giống như tia nước nhỏ, từng chút một thấm vào trong trái tim.
Sau khi đi xe đạp đến cuối đường, Cố Phong lại dẫn Dư Bảo Nguyên và Cố Gia Duệ quay về Cố trạch. Trong Cố trạch, đã sớm chuẩn bị bánh ngọt siêu lớn, ánh nến sinh nhật lấp lánh, chiếu vào gò má đỏ bừng của Dư Bảo Nguyên.
"Ba ơi, con muốn ăn hết!" Cố Gia Duệ giơ nĩa, kiêu ngạo đầy mặt.
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nhìn con mình càng thêm dịu dàng, cậu ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Cố Gia Duệ: "Duệ Duệ lợi hại vậy, chiếc bánh ngọt lớn như vậy, có thể ăn hết?"
"Vâng," Cố Gia Duệ vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, "Hoàn toàn không có vấn đề."
"Vậy sao," Dư Bảo Nguyên nhéo mặt nhóc, "Nhưng mà, hôm nay, con không được ăn một miếng nào hết!"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Gia Duệ nhất thời xụ xuống: "Ba ơi, sao vậy!"
"Tuần trước đau răng vừa khám bác sĩ xong có phải con không?" Trong giọng nói Dư Bảo Nguyên nhiều thêm một tia nghiêm khắc, "Hôm kia và hôm qua, trốn trong chăn nhỏ ăn 3 hộp socola có phải con không?"
Cố Gia Duệ nặng nề dẩu dẩu miệng, rất không vui.
Dư Bảo Nguyên thấy Cố Gia Duệ như vậy, thở dài.
Cố Gia Duệ thật sự rất được chiều.
Từ lúc ra đời đến giờ, cậu và Cố Phong đều cưng thằng nhóc này phải gọi là vô bờ, một đám đại lão Bạch Hướng Thịnh, Lộ Dương, Anna, Tiểu Chu, Mạnh Mãng Long...... toàn bộ coi Cố Gia Duệ là tiểu bảo bối, muốn gió cho gió muốn mưa cho mưa. Chú Hà còn hơn thế, chú Hà không có cháu chắt cơ hồ coi Cố Gia Duệ giống như cháu trai ruột vậy, không để nhóc chịu chút tủi thân, chiều không biên giới.
Đến bây giờ, Cố Gia Duệ mặc dù vẫn khá là ngoan, nhưng Dư Bảo Nguyên lo nó dưỡng thành tính kiêu căng, ý định trông coi cẩn thận.
Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của Cố Gia Duệ......
Cậu lại do dự, lúc lâu, mới ôm lấy Cố Gia Duệ: "Con xem miệng con dẩu cũng có thể treo lọ dầu rồi đấy. Được thôi, ba đáp ứng con, hôm nay có thể ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, sau này ăn socola và bánh ngọt, đều phải được sự cho phép của ba, biết chưa?"
Cố Gia Duệ lập tức lại giương khuôn mặt nhỏ lên, cười hì hì ở trên mặt Dư Bảo Nguyên chụt một cái: "Con yêu ba!"
Ngay sau đó, nó lại úp úp mở mở, mắt to nhìn Dư Bảo Nguyên nói: "Ba ơi, con có thể xin hai miếng bánh ngọt không?"
"Xin hai miếng bánh ngọt làm gì?"
Cố Gia Duệ nói: "Con muốn cho Thiện Lương một miếng. Ngày mai con có thể mang đến cô nhi viện, cùng ăn với em ấy!"
Dư Bảo Nguyên vẫn biết, quan hệ của hai nhóc Cố Gia Duệ và Thiện Lương rất tốt, vì vậy, cậu cũng đồng ý, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Cố Gia Duệ: "Được, ba đáp ứng con. Bảo ông Hà cất bánh cho con, ngày mai mang qua, hai anh em các con ăn cùng nhau, được không?"
Cố Gia Duệ gật mạnh đầu, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn mừng đơn giản, một ngày bận rộn coi như hạ màn. Dư Bảo Nguyên dạt dào thỏa mãn và mệt mỏi, nhìn Cố Gia Duệ đắp kín chăn nhỏ hình siêu anh hùng, mình cũng yên tâm đến phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong đi ra ngoài, trong phòng ngủ hình như có chút là lạ.
Người ngồi bên giường...... không phải người, hình như là sói......
Sói hai chân?
Dư Bảo Nguyên híp mắt nhìn kỹ một cái, ho nhẹ một tiếng: "...... Cố Phong, anh đang làm gì thế?"
Con sói kia xoay người lại, hiển nhiên là Cố Phong mặc đồ ngủ sói xám lớn. Mặt Cố Phong còn hơi đỏ: "Em nói xem?"
"Anh đây là đang cosplay?" Dư Bảo Nguyên cau mày suy nghĩ cẩn thận một phen, linh quang chợt lóe trong đầu, "Em biết anh đang cosplay cái gì! Sói hai chân, Trạm Lang!"
Cố Phong suýt chút nữa lúng túng chết luôn, hắn mạnh bạo ôm lấy Dư Bảo Nguyên, đè cậu trên giường, đôi mắt tràn ngập lửa nóng: "Bộ đồ ngủ này, là tên chết tiệt nào mua?"
"Chú Hà mua." Dư Bảo Nguyên vịt chết mạnh miệng, quăng nồi lung tung.
"Ồ?" Trong đôi mắt Cố Phong hiện lên ý cười, "Thỏ con, còn muốn ngụy biện, muốn chạy phải không?"
Dư Bảo Nguyên lúng túng tới nghiến răng, đẩy Cố Phong ra: "Má ôi, anh chơi cũng lúng túng quá đi, anh xem xem, lỗ chân lông em cũng dựng lên rồi." Cố Phong không chút để ý khơi lông mày, túm lấy Dư Bảo Nguyên hôn mãnh liệt: "Em từng mua hai bộ đồ ngủ này, muốn để hai bọn mình mặc đồ tình nhân, anh không đồng ý. Hiện giờ, anh muốn mặc với em, anh chính là sói hoang lớn của em, em chính là thỏ dưới móng vuốt của anh, đừng nghĩ đến bỏ chạy."
"Bắt được em rồi, anh còn muốn cởi sạch em, sau đó đem em......" Nụ cười của Cố Phong càng ngày càng suồng sã.
Dư Bảo Nguyên bị cái người tập sanda trường kỳ này đè bên dưới, không thể động đậy: "Tên đầu gỗ anh, suy nghĩ lẳng lơ nhiều thật đấy."
"Lúc nhìn em mới nhiều," Cố Phong hôn một cái lên mặt cậu, "Ngoan, thay quần áo đi."
Dư Bảo Nguyên ban đầu còn cự tuyệt, sau đó dưới dụ dỗ lừa gạt của Cố Phong, xấu hổ thay bộ đồ ngủ thỏ kia.
Một con thỏ màu lam trắng hình người lông nhung xuất hiện trước mặt Cố Phong.
Hai người giống như hai tên ngốc, nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của nhau, lập tức cười đau bụng. Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên ngã xuống trên giường, khàn giọng nói: "Chuẩn bị xong chưa bảo bối?"
"Hoặc là chịch, hoặc là biến!" Dư Bảo Nguyên hạ lệnh.
"Em đoán anh chọn cái gì?" Trong nụ cười của Cố Phong đã nhiễm màu sắc khác, tay hắn cởi từng cúc áo ngủ thỏ của Dư Bảo Nguyên ra, vuốt ve thân thể ấm áp nhẵn nhụi bên trong, "Bảo bối, tối nay, anh cho em cả đời khó quên."
Lời này vừa nói xong, Cố Phong vươn tay ra, tắt đèn.
Ánh trăng nhàn nhạt hắt vào trong phòng, trong yên tĩnh chỉ còn lại thở dốc của đàn ông. Một đêm, xuân sắc nảy mầm.