Nhóm này không quá lớn, cũng không có nhiều thành viên.
Tư liệu nhóm lại cực kì phong phú.
Mạnh Mãng Long nhìn Bạch Hướng Thịnh, Bạch Hướng Thịnh nhíu mày với gã, sắc mặt đỏ bừng khó hiểu, như thể đang nghĩ đến điều không nên nghĩ tới.
Mạnh Mãng Long khẽ cười một tiếng, không nhấp ngay vào hàng video kia, thay vào đó gã chọn khóa điện thoại, nhìn vào màn hình tối đen của mình, rồi cất điện thoại vào túi.
Không phải là gã không hứng thú với những bộ phim này.
Những thứ này bây giờ xem rất vô vị. Phải đợi đến khi đêm khuya người vắng, đợi đến lúc ánh trăng e lệ trốn sau đám mây dày nặng, đến khi người ta không nhìn thấy trăng nữa, mới lấy ra thưởng thức, nhấm nháp, thì mới thú vị.
Hoặc là, có thể cùng với Bạch Hướng Thịnh, sau khi tắm xong trần trụi nằm trên chiếc giường ấm áp, lắng nghe tiếng côn trùng bên ngoài khu homestay được bao quanh bởi khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, một bên xem những bộ phim này một bên học tập, đến lúc hào hứng, có lẽ còn có thể......
Học đi đôi với hành.
Quá thoả mãn.
Mạnh Mãng Long cất điện thoại, nhẹ nhàng ngoéo tay Bạch Hướng Thịnh dưới mặt bàn, Bạch Hướng Thịnh không phản kháng, cứ để Mạnh Mãng Long ngoéo tay mình như thế.
Rõ ràng, y cũng hiểu Mạnh Mãng Long đang nghĩ gì.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, suy nghĩ trong lòng đối phương, đã đạt tới cảnh giới chỉ cần một ánh mắt, một hành động là có thể hiểu hết.
"Đừng lo lắng," Dư Bảo Nguyên nhíu mày nhìn những người đang ngồi xung quanh, "Đồ ăn sắp nguội rồi, nhanh lên, bắt đầu ăn đi."
Mọi người mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cầm lấy đũa một lần nữa bắt đầu ăn cơm.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Sau bữa ăn, không có hoạt động tập thể nên mọi người tản ra hết, ai thích chơi gì thì chơi.
Trước khi Cố Phong đến, cậu đựng vào túi du lịch của mình 《Tiếng Anh cho trẻ em cơ bản》《Bài tập toán học một trăm từ mỗi ngày》《Để trẻ em say mê với cách đọc kinh điển》《Trẻ em không vâng lời nên xem》......
Hiện tại, những thứ này đã có thể dùng tới.
"Đây là những thứ hôm nay con phải làm," Cố Phong chỉ lên mấy trang đề mục trong sách bài tập mà hắn đã rút ra. "Con nên tự ngẫm lại mình đi, từ khi bắt đầu kỳ nghỉ đông đến nay, mỗi ngày con đều ở nhà chơi, mỗi ngày đều chạy đi chơi, bao lâu rồi con chưa làm bài tập, chăm chỉ học hành?"
Cố Gia Duệ cau mày: "Daddy......"
"Không phải là daddy ép con", Cố Phong giả bộ hướng dẫn từng bước, trông hắn như đang rất hao tâm tổn sức. "Còn nhỏ thì phải kết hợp làm việc nghỉ ngơi, nhưng bây giờ, con chỉ nghỉ ngơi, không làm việc. Vậy nên tối nay, con học hành chăm chỉ một lần, daddy sẽ quay lại kiểm tra thành quả của con."
Nói xong, Cố Phong mở ra một vài cuốn sách, "Ngoài làm mấy câu hỏi đó ra, cái này, cái này, cả bài văn này, xem thật kỹ một lần, trở về nêu cho daddy một chút cảm nghĩ, nghe rõ chưa?"
Cố Gia Duệ chu khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
"Nếu con không nghe lời, daddy sẽ nói với ba con." Cố Phong ra đòn sát thủ.
Cố Gia Duệ đặc biệt bám ba Dư Bảo Nguyên, cũng đặc biệt nghe lời Dư Bảo Nguyên, một chút cũng không muốn làm Dư Bảo Nguyên tức giận.
Nghe lời đe dọa của Cố Phong, cậu bé chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, mở to đôi mắt long lanh ánh nước: "Vậy sau khi con viết xong, con có thể ăn sô cô la không?"
"Có thể." Cố Phong hào phóng đồng ý.
Cố Gia Duệ lúc này mới cười hì hì bắt đầu làm bài tập về nhà.
Cố Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, để cho Cố Gia Duệ một không gian yên tĩnh, sau đó bước nhanh ra khỏi homestay.
Dư Bảo Nguyên không có ở cửa.
Hắn nhìn quanh, cuối cùng thấy được Dư Bảo Nguyên cách đó không xa.
Cố Phong đi tới bên người Dư Bảo Nguyên, đầu tiên là cầm lấy tay cậu ủ trong tay mình, nhẹ nhàng hà hơi ấm: "Bên ngoài lạnh như vậy, sao không biết lấy túi chườm nóng hay mang bao tay? "
Dư Bảo Nguyên cảm giác được trong tay đột nhiên có hơi ấm, khẽ cười: "Cũng không phải quá lạnh, không có vấn đề gì, hơn nữa...... đây không phải là đợi anh đến sưởi ấm giúp sao."
Cố Phong bất lực lắc đầu: "Ỷ vào anh chiều em quá, em lại lớn gan như vậy. Nếu lại để anh thấy em không giữ ấm cho mình, em xem anh lần sau sẽ không chăm sóc em nữa."
Dư Bảo Nguyên nắm tay Cố Phong: "Này, đến đằng kia đi."