Cố Phong lái xe mấy tiếng, rốt cuộc đến nơi.
Dư Bảo Nguyên ở trên xe ôm con trai ngủ đến mê man, vừa mở cửa xe ra, liền sợ ngây người.
Đây không phải là...... quê mình sao?
Cố Phong nhìn ra nét mặt nghi ngờ của cậu, cười nói: "Nào, đi theo anh."
Dư Bảo Nguyên mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, đi chầm chậm theo sau Cố Phong.
Nhà cũ, đường bùn lầy, tường bùn vàng......
Con cún màu vàng nghiêng đầu trong góc, đứa nhóc mở to đôi mắt tò mò ngồi trên bậc thang rêu xanh......
Dư Bảo Nguyên nhìn cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nhất thời trong lòng có chút xúc động.
Cố Phong quay đầu lại, cười nói với Dư Bảo Nguyên: "Đưa nhóc con cho anh."
Dứt lời, hắn duỗi tay nhận lấy Cố Gia Duệ, một tay thuần thục ôm vào trong ngực, một tay dắt Dư Bảo Nguyên, từ từ đi về phía trước.
Thời tiết rất quang, mặt trời cũng không gắt, ấm áp, gió cũng rất nhẹ, là thời tiết tốt khiến người ta thoải mái.
Cố Phong dường như rất quen thuộc với nơi này, dắt tay Dư Bảo Nguyên rẽ trái rẽ phải, từ khu ở đầy nhà cũ rẽ ra ngoài, đến sườn núi nhỏ.
Trên sườn núi có khu vườn hoa nhài, Dư Bảo Nguyên nhớ, mình hồi bé thường đến chỗ này chơi.
Lúc này, cửa vườn hoa nhài có hai người đàn ông, mồ hôi chảy ròng ròng, tháo biển hiệu cũ của vườn hoa nhài xuống.
"Dẫn em đến đây làm gì?" Dư Bảo Nguyên buồn cười nói.
Cố Phong ý cười đầy mặt, không nói chuyện, dắt Dư Bảo Nguyên đi vào vườn hoa nhài, hai người đàn ông kia thấy cũng không cản.
Cố Phong dẫn Dư Bảo Nguyên, từ một con đường mòn đi lên sườn núi trải đầy cỏ mềm xanh nhạt, hai người rốt cục ngồi xuống.
Ánh mặt trời an tĩnh chiếu vào sườn núi.
Lúc này chính là mùa hoa nhài nở rộ, bên trong vườn hoa nhài, hoa nhài bạt ngàn, giống như một trận tuyết từ trên trời rơi xuống, từng chấm trắng toát, thơm ngào ngạt.
"Đẹp không?" Cố Phong quay đầu, hỏi.
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu: "...... Vườn hoa nhài này, em hồi bé thường xuyên đến."
Hồi bé trong nhà nghèo, mẹ còn đến vườn hoa nhài này, làm công nhân hái hoa, phụ trách hái những bông hoa trắng toát trải khắp núi đưa đi gia công.
Dư Bảo Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ không khỏi bay bổng.
Đúng lúc ấy, trong vườn hoa nhài rộng lớn xuất hiện hai người.
Một người phụ nữ, mặc quần áo chững chạc rất lỗi thời, đeo cái sọt, đi vào từng khóm hoa nhài dày đặc.
Một đứa bé đi theo sau người phụ nữ, bọn họ giống như hai mẹ con.
Người phụ nữ khẽ khom lưng, đưa tay hái hoa nhài, ngửi ngửi, bỏ vào trong sọt, chầm chậm đi về phía trước. Mà đứa bé kia, nhảy nhót đi phía trước. Mẹ nó thỉnh thoảng quay đầu lại, nhẹ giọng trách mắng mấy câu, liền làm việc tiếp.
Bé trai chơi đến là vui vẻ, bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía nào đó.
Dư Bảo Nguyên nhìn về phía nó vẫy tay, nơi đó có hai cụ già tóc bạc, một nam một nữ, ngồi song song, mặt đầy yêu thương.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, hoa nhài bạt ngàn, mẹ đang hái hoa, con đang ở trong bụi hoa tùy ý chơi đùa. Sườn núi không xa, ông bà đang nhìn cháu trai giống như khỉ con chạy toán loạn trong bụi hoa, một bên hưởng thụ gió nhẹ phe phẩy tóc......
Một buổi chiều hạnh phúc biết bao.
Tất cả những thứ này......
Tại sao lại trùng hợp với ký ức của mình vậy?
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Phong, nhưng Cố Phong giống như không biết gì cả, chỉ khẽ câu khóe môi lên.
"Anh làm?" Dư Bảo Nguyên khàn giọng hỏi.
Cố Phong đang muốn đắc ý quay đầu, lại phát hiện trong hốc mắt Dư Bảo Nguyên đã ửng đỏ. Hắn nóng nảy: "Sao mắt lại đỏ? Có phải anh làm hỏng rồi không? Xin lỗi xin lỗi, bảo bối, anh chỉ là muốn......"
Lời của hắn còn chưa nói hết, Dư Bảo Nguyên đã nhẹ nhàng tựa vào đầu vai hắn.
Dư Bảo Nguyên mở miệng, lời của cậu kèm theo mùi thơm ngát của hoa nhài, bay vào trong tai Cố Phong: "Hồi bé, ở quê hàng năm cũng giống vậy, hoa nhài nở khắp nơi, tô điểm cho thôn trang nhỏ bé này giống một trận tuyết nho nhỏ, rất đẹp."
"Khi đó, mẹ là công nhân hái hoa của vườn hoa nhài. Bà hàng ngày đến đây làm việc, em đi theo sau bà, nhìn bà thả từng bông hoa nhỏ vào sọt. Ông bà hồi đó vẫn sống, bọn họ sẽ làm bánh hoa nhài và nước nóng, chờ em chơi mệt, đến sườn núi tìm bọn họ đòi ăn......"
"Em vẫn nhớ, lúc đẹp nhất, cứ có cơn gió thổi qua, vườn hoa nhài này liền sẽ bay lên cánh hoa nhài trắng muốt đầy trời, mẹ ở trong biển hoa nhài quay đầu cười với em, tóc bà bay nhẹ đến khóe miệng, thật sự rất xinh đẹp."
Cố Phong cũng nhẹ dựa đầu qua, sau đó, lặng lẽ sờ sờ móc ra một cái hộp nhỏ trong túi áo mình, bên trong là một miếng bánh hoa nhài.
"Đây là......"
"Anh làm đó," Sắc mặt Cố Phong trở nên đỏ, cười nói, "Học rất lâu, nhưng vẫn làm thành thế này. Ài, anh quả nhiên không có thiên phú......"
Mắt Dư Bảo Nguyên có chút xót, cậu duỗi tay cầm một miếng bánh hoa nhài lên, bỏ vào trong miệng.
Hình dạng nhìn qua không ra sao, nhưng mùi vị...... lại thơm ngọt đến vậy.
"Đồ ngốc." Mắt Dư Bảo Nguyên lấp lánh, cười mắng.
"Đúng, anh ngốc nghếch," Cố Phong cũng thuận theo lời Dư Bảo Nguyên, sau đó cười nói, "Bảo bối, em xem, dưới sườn núi là thời gian hạnh phúc nhất mà em từng trải qua, trên sườn núi hai ta dựa vào nhau, sau này cũng sẽ hạnh phúc dài lâu. Những...... bóng tối, ký ức trong đó, chúng ta sẽ nghiền nát nó, sau này, thế giới của em chỉ sẽ có hạnh phúc và ấm áp."
"Cho nên......" Cố Phong hít sâu một hơi, "Có thể giao cả thế giới của em cho anh bảo vệ không?"
Dư Bảo Nguyên phì cười, cánh tay ôm hai chân ngồi trên sườn núi, nói: "Buồn ói!"
Phóng mắt nhìn xa, quê hương kỳ thực rất đẹp rất đẹp.
Trên mảnh đất này, ký ức đẹp nhất của cậu vẫn ở nơi đây......
Cố Phong ho nhẹ một tiếng: "Sau này thường đến đây đi dạo, dù sao cũng là vườn hoa nhài của em, thỉnh thoảng cũng để ý chút."
Nụ cười Dư Bảo Nguyên cứng lại, quay đầu hỏi: "Anh nói gì cơ?"
"Vừa nãy nhìn thấy hai người thay biển ở cửa không?" Cố Phong nhẹ nhàng sờ mặt Dư Bảo Nguyên, "Anh...... đã mua lại vườn hoa nhài này tặng cho em."
"Mẹ sư anh......" Hai mắt Dư Bảo Nguyên trợn tròn.
"Anh biết nơi này đối với em mà nói, có ý nghĩa đặc biệt, nơi này cất giữ ký ức đẹp nhất hồi nhỏ của em," Giọng Cố Phong rất từ tính rất dịu dàng, "Khu vực này sau này nhất định liệt vào danh sách dỡ bỏ, nhưng anh không hi vọng ký ức của em bị dỡ bỏ như vậy, cho nên...... anh đã làm chút công tác, sau này, nơi này sẽ phát triển gia công hoa nhài, làm thành khu sản nghiệp, không cần phải dỡ bỏ. Những ký ức hạnh phúc của em, cũng có thể lưu giữ lại."
Kinh ngạc trong lòng Dư Bảo Nguyên không cách nào tiêu tan, cậu đập mạnh vào ngực Cố Phong: "Anh nhiều tiền đốt quá nhỉ!"
"Đốt tiền cho em," Nụ cười Cố Phong càng ngày càng xán lạn, "Anh rất sẵn lòng."
Hai người cứ như vậy ở trên sườn núi ngắm cảnh hoa nhài đẹp đến cực điểm, không ai nói chuyện.
Hồi lâu, Cố Phong bỗng nhiên đưa tới một đóa hoa nở rộ: "Tặng em."
Dư Bảo Nguyên nhận lấy, đặt trước mắt nhìn.
Cánh hoa trắng muốt nhở vừa vặn, mà bên trong cánh hoa......
Một chiếc nhẫn cưới kiểu nam, an tĩnh nằm bên trong.