Dư Bảo Nguyên tiêm an thần xong chỉ cảm thấy cả người mình mơ hồ. Nhưng cảm xúc bất an, nôn nóng, tuyệt vọng kia, giống như bị mạnh mẽ đè xuống. Hơn nữa Bạch Hướng Thịnh ở bên người dông dài khuyên nhủ, cậu nghe lời Bạch Hướng Thịnh, trong lúc nhất thời khôi phục chút ý thức bình thường.
Bên cạnh có hộ sĩ nhắc nhở: "Huyết áp dần dần tăng lên."
"Tần số nhịp tim dần dần khôi phục bình thường."
"Đè bụng, cầm máu, khâu." Lão chuyên gia không hoảng không loạn nói.
Bạch Hướng Thịnh bình tĩnh nói: "Tôi làm."
Dứt lời, đi tới bên kia bàn mổ, dưới cái nhìn chăm chú của bác sĩ hộ sĩ, chậm rãi quỳ xuống, đối diện bụng dùng lực thích hợp ghì lại.
Động tác trên tay lão chuyên gia không dừng lại, đợi đến sau khi tình hình xuất huyết giảm bớt, cầm kim khâu lên.
Khâu 7 lớp, một lớp cũng không thể làm sai.
Toàn bộ lớp cơ tử cung, lớp màng đệm, lớp màng bụng, vỏ trước, mô liên kết, lớp mỡ, da......
Lão chuyên gia khâu bao lâu, Bạch Hướng Thịnh quỳ trên mặt đất ghì bấy lâu. Mồ hôi từ trên trán bọn họ tí tách nhỏ ra, bị đèn giải phẫu chiếu lên tỏa sáng lấp lánh. Nhưng ánh mắt bọn họ, thẳng tắp nhìn thân thể Dư Bảo Nguyên, một khắc cũng không dời lực chú ý.
Bạch Hướng Thịnh nhìn thoáng qua vẻ mặt Dư Bảo Nguyên, khuyên nhủ nói: "Đừng sợ, đã qua, đều đã qua...... rất nhanh là ổn thôi."
Cố Phong quỳ ở cửa không chịu đứng lên.
Đã có hộ sĩ tới tiến hành xử lý cầm máu tay hắn. Nhưng Cố Phong cố chấp không chịu buông tay, hoặc là nói, không chịu lấy ngọc bình an từ trên tay mình ra.
Hắn không dám mạo hiểm, muốn thời thời khắc khắc cầm khối ngọc này, cầu cho Dư Bảo Nguyên có thể bình an đi ra ngoài.
Hắn sẽ nói với cậu anh yêu em.
Hắn muốn đưa mọi thứ tốt nhất trên thế giới cho cậu.
Cố Phong từng đối xử với Dư Bảo Nguyên vô tình như vậy, chỉ tùy ý phung phí chân tâm của cậu, coi như đồ vật giá rẻ có thể tùy thời vứt bỏ. Hắn nguyện ý đưa Trần Lập Ninh đi du lịch, nguyện ý đưa cho Trần Lập Ninh các loại đồ xa xỉ, nguyện ý ở bên y, nhưng nỗi khổ của Dư Bảo Nguyên, hắn cho tới giờ cũng không đặt trong lòng.
Bây giờ, nhân quả luân hồi.
Hắn hối hận, hối hận tới ruột cũng xanh.
Hắn căm hận mình hồi đó lạnh nhạt, hận mình không hiểu chuyện, làm tổn thương Dư Bảo Nguyên sâu sắc.
Bây giờ quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, ý thức hắn mới tỉnh táo mấy phần, hắn muốn dùng phương thức cơ hồ tự ngược này để nói với chính mình, người ở trong phòng giải phẫu đang vì mày chịu khổ, đang vì mày quanh quẩn một đường sinh tử.
Mày không thể nào quên.
Anna nhẹ tiếng đi tới bên người Cố Phong, cúi đầu nói: "Cố tổng, đứa nhỏ đã được đặt vào lồng ấp quan sát, tôi đi xem rồi, tình hình không tệ."
"Ừ." Cố Phong trầm thấp đáp một tiếng.
Hắn hiện tại đầy tim đầy não đều là an nguy của Dư Bảo Nguyên, thật sự không có chỗ dư thừa để nghĩ chuyện con cái.
Lại qua khoảng nửa tiếng, cửa phòng giải phẫu rốt cục bị đẩy ra rầm một tiếng.
Tiểu Chu vội vàng muốn kéo Cố Phong dậy, Cố Phong vừa đứng lên, cả đầu giống như bốc sao Kim, suýt nữa ngay cả đứng cũng không vững. Dư Bảo Nguyên bị chậm rãi đẩy ra ngoài, lão chuyên gia mổ chính tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi: "Thoát khỏi nguy hiểm."
Cố Phong cũng không biết năng lực thừa nhận của mình kém như vậy, lão chuyên gia đơn giản nói 4 chữ, hắn cơ hồ kích động cả người đều sắp ngất đi.
Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi......
Sống, hắn còn có cơ hội sám hối, hắn còn có cơ hội ăn năn theo đuổi lại em ấy.
Cố Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dư Bảo Nguyên, trái tim cũng thắt lại, đau đến giống như bị dao găm cắm thẳng một nửa vào lồng ngực.
Lão chuyên gia phân phó hộ sĩ: "Trước quan sát 3 tiếng, xem xem có tình huống khác thường không, tùy thời làm chuẩn bị giải phẫu. Nếu như không có xuất huyết khác thường, huyết áp hạ xuống, ép bụng thêm cho sản phu."
"Vâng." Hộ sĩ đáp.
Sau đó, Dư Bảo Nguyên bị chậm rãi đẩy vào phòng bệnh.
Mạnh Mãng Long đỡ Cố Phong, ở trên lưng hắn giống như an ủi vỗ hai cái: "Không sao rồi, không sao nữa rồi."
Cố Phong gật gật đầu, nhưng nước mắt ngăn thế nào cũng không ngăn được.