Dư Bảo Nguyên cầm ngược lại đôi tay kia, tính dò xét mà kêu một tiếng: "...... Cố Phong?"
"Ừ," Cố Phong đáp lại ngắn ngủi, ôm Dư Bảo Nguyên lên, đặt trở lại chỗ ngồi, "Mắt lại mờ phải không?"
Dư Bảo Nguyên có chút sợ: "Lần này còn nghiêm trọng hơn trước đây. Bây giờ tôi...... tôi không thấy rõ gì cả......"
"Đừng gấp, đừng sợ," Cố Phong đau lòng hôn lên trán cậu một cái, ôm ngang người lên, "Bây giờ tôi liền đưa em đi bệnh viện, đừng sợ."
Cố Phong vội vàng ôm Dư Bảo Nguyên ngồi lên xe, tăng nhanh tốc độ xe, đưa người đến bệnh viện.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Chuyên gia sau khi xem qua phim X-quang và báo cáo kiểm tra của Dư Bảo Nguyên, hiếm thấy cau mày, trầm mặc không nói chuyện.
Cố Phong cảm giác được trên tay Dư Bảo Nguyên ra mồ hôi lạnh, cậu đang lo lắng.
Hắn nắm tay Dư Bảo Nguyên chặt hơn chút, dường như muốn cho cậu sức mạnh. Hắn nói với chuyên gia: "Ông xem, tình hình trước mắt phải làm gì?"
"Chẩn đoán của bác sĩ trước thật ra cũng không sai," Âm thanh của chuyên gia già nua mà bình thản, nhưng khó giải thích được khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm, "Đây đúng là sưng phù bởi vì ngoại lực va đập mà dẫn đến. Nhưng mà kích cỡ và ảnh hưởng của sưng phù đối với cậu ấy, khá nhẹ."
/ Quảng cáo
Dư Bảo Nguyên nghe được lời của chuyên gia, khẩn trương rụt tay lại.
Cố Phong nhạy cảm nhận ra động tác của cậu, lén dùng cánh tay ôm vai Dư Bảo Nguyên: "Không sợ, tôi ở đây, tôi nhất định nghĩ biện pháp cho em."
"Trước tiên nằm viện, dựa theo thuốc và liệu pháp ban đầu chữa," Chuyên gia nhạy bén mà viết đơn thuốc, "Đợi đến tình hình thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một ca giải phẫu cho cậu ấy."
Hầu kết Dư Bảo Nguyên chuyển động, âm thanh có chút run rẩy hỏi: "Sẽ...... sẽ mù sao?"
"Nghĩ gì vậy chứ," Chuyên gia nhẹ nhàng cười một tiếng, dự liệu kỹ càng, "Tình huống như của cậu cũng không phải quá khó xử lý, ít nhất án lệ qua tay tôi cũng không dưới 10 ca. Cậu phải giữ vững trạng thái tâm lý tốt, phải tin tưởng bác sĩ."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, nhưng trong lòng lại sợ không tiêu tán được.
"Khoảng thời gian gần đây, thị lực của cậu hẳn là lúc chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất," Chuyên gia trầm ổn nói, "Để người khác chăm sóc cậu, không được rời đi. Ít nhất trước khi giải phẫu, phải đảm bảo an toàn của cậu."
"Vâng," Cố Phong cướp lời Dư Bảo Nguyên, "Còn có gì phải chú ý không?"
Chuyên gia lại nói vụn vặt rất nhiều.
Dư Bảo Nguyên không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng tiếp xúc rất nhỏ của ngón tay. Cậu không biết, lúc này Cố Phong đang cầm điện thoại, dùng thái độ rất nghiêm túc, note lại từng mục chú ý mà chuyên gia nói vào điện thoại, sau đó cap màn hình, cài làm wallpaper, thường xuyên nhắc nhở.
/ Quảng cáo
(Ủa giống mình hay set lịch thi làm hình nền này =)))))
Đợi đến lúc khám chẩn kết thúc, Cố Phong dắt tay Dư Bảo Nguyên, mười ngón tay đan xen.
Người ngoài nhìn vào, bọn họ giống như một đôi tình nhân đồng tính vô cùng ân ái.
"Em yên tâm, khoảng thời gian này tôi sẽ luôn bên em," Cố Phong nắm tay Dư Bảo Nguyên thật chặt, "Em sẽ không sao đâu, tin tôi."
Dư Bảo Nguyên trầm lặng gật gật đầu, bỗng nhiên đưa điện thoại của mình cho Cố Phong, để hắn gọi điện thoại cho Lộ Dương giúp, bảo hắn trước tiên hủy hẹn tối nay.
Sau khi gọi xong điện thoại, Dư Bảo Nguyên mới lên tiếng: "Anh phải trông tôi, còn phải chăm sóc Duệ Duệ, còn phải quản lý công ty, nếu không...... mời người chăm sóc đi, anh đừng phiền phức."
"Em yên tâm, tôi không sao," Âm thanh Cố Phong từ tính mà dễ nghe, "Tôi dẫn em về nhà thu dọn đồ đạc, dọn đến bệnh viện một đoạn thời gian đi, cũng tiện để bác sĩ tùy thời quan sát tình huống của em, miễn cho nguy hiểm khác."
Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy bàn tay Cố Phong nắm lấy cậu truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Hồi lâu, cậu mới gật đầu: "Được."
==================
Trờiiii rốt cuộc hai đứa cũng có chút gọi là biến chuyển U_U