Bạch Hướng Thịnh bị dọa giật mình.
Giúp hắn?
Giúp hắn làm gì?
Sắc mặt Mạnh Mãng Long cực đỏ, hắn chợt nhào vào trên người Bạch Hướng Thịnh, giống như người sắp rơi xuống vách núi, điên cuồng bắt lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng: "Giúp tôi......"
Bạch Hướng Thịnh ho nhẹ một tiếng: "Anh muốn...... giúp thế nào?"
Mạnh Mãng Long đang bị dược tính hành hạ ngẩng đôi con ngươi mồ hôi đầm đìa lên, trong đôi mắt kia, toàn là dục vọng lửa nóng trần trụi.
"Tôi là bác sĩ," Bạch Hướng Thịnh vẫn duy trì bình tĩnh và vững vàng, "Tình huống như của anh, tôi vẫn khá đề nghị anh tắm nước lạnh nhiều chút, hoặc là tự dùng tay."
Nhưng, Mạnh Mãng Long không nghe lọt một câu.
Hắn hiện tại cả người nóng đến giống như một ngọn lửa, mà đụng chạm với Bạch Hướng Thịnh, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoại mái, sảng khoái như người đang cực kỳ nóng chạm vào khối băng.
"Xin cậu, giúp tôi......" Mạnh Mãng Long cầu xin nói.
Bạch Hướng Thịnh bị người này ôm chặt cứng, không tránh thoát được.
Y cau mày: "Anh buông tôi ra, anh...... anh đừng như vậy......"
"Giúp tôi, dùng tay của cậu...... cầu xin cậu......"
Mạnh Mãng Long hiện tại giống như một con mãnh thú bị vây trong trói buộc của tình dục, liều mạng muốn phá khỏi vòng vây, ngọn lửa dục vọng trong lòng đã đốt cháy hắn nóng rực toàn thân.
Bạch Hướng Thịnh bị hắn quấn lấy không có cách nào.
Y giả nhân tâm, thấy hắn thống khổ như vậy, thôi, dùng tay giúp hắn là được.
Hi vọng lúc hắn tỉnh táo lại, đừng cảm thấy buồn nôn.
Dù sao thẳng nam chân chính đối với loại chuyện của đồng tính luyến, vẫn khá mâu thuẫn.
Bạch Hướng Thịnh kéo người này, đi về phía giường, sau đó dưới nhịp đập theo tiết tấu của trái tim, máu trào lên, trong tình huống sắc mặt đỏ bừng, kéo quần Mạnh Mãng Long xuống.
Thật mẹ nó hoành tráng.
Mạnh Mãng Long đã gấp đến khó nhịn kéo tay Bạch Hướng Thịnh, hướng về phía đó.
Bạch Hướng Thịnh trước kia cũng từng ở nam khoa, bản thân cũng là nam, đương nhiên cũng có kinh nghiệm, vì vậy quen việc dễ làm giúp Mạnh Mãng Long làm một lần.
Qua một lần, dược tính chưa thoát, Mạnh Mãng Long lại quấn lấy Bạch Hướng Thịnh làm lần 2.
Sau đó là lần thứ ba.
Đến lúc tình dục dần biến mất, sắc mặt Mạnh Mãng Long cũng rốt cục bắt đầu khôi phục lại, tình huống toàn thân ra mồ hôi cũng chuyển biến tốt đẹp.
Mà sau khi khôi phục bình thường, lập tức đến, chính là cảm giác mệt mỏi sâu sắc.
Bạch Hướng Thịnh còn chưa nói thêm mấy câu với người này, hắn đã nằm trên giường, mắt khép lại, giống như buồn ngủ cùng cực, tùy thời đều có thể ngủ.
Bạch Hướng Thịnh không có biện pháp, làm bác sĩ, cậu rất hiểu thuốc kiểu như này gây tổn thương với thân thể con người cỡ nào, Mạnh Mãng Long hiện tại xuất hiện tình huống mệt mỏi cực độ buồn ngủ, cũng là bình thường.
Vì vậy, y rất hảo tâm giúp người này lau thân thể một lần, bỏ hết tất cả quần áo bị mồ hôi thấm ướt ném sang một bên, xách người vào trong chăn.
Nghe tiếng hô hấp của hắn dần dều đều, Bạch Hướng Thịnh mới thở dài một hơi.
Đến khi làm xong những việc này, y chợt nhớ ra, mình rốt cuộc tại sao đến đây!
Mạnh Mãng Long tại sao lại đột nhiên gọi y đến cứu hắn?
Y nhớ bọn họ hình như cũng không quen thuộc, càng không quen thuộc đến mức có thể dùng tay chăm sóc cho đối phương.
**.
Y bị cuộc điện thoại cầu cứu khó hiểu của Mạnh Mãng Long làm rối loạn tâm trí, mơ hồ chạy đến đây từ trong phòng của một người phụ nữ tóm hắn ra ngoài, đến cuối mình còn bị ép dùng tay làm cho hắn mấy lần?
Đêm nay trải qua thật hồ đồ, thật hoang đường!
Bạch Hướng Thịnh ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Y nhìn Mạnh Mãng Long ngủ say trên giường, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới đầu giường, cầm lấy một tờ note và một cây bút, xoạt xoạt xoạt viết mấy dòng.
Sau khi viết xong, y đặt tờ note này bên gối Mạnh Mãng Long, chờ hắn tỉnh, hẳn có thể nhìn thấy.
Bạch Hướng Thịnh thở dài.
Trên tờ giấy này viết tất cả xảy ra tối nay, còn viết bảo Mạnh Mãng Long không cần cảm tạ ơn cứu mạng, sau này tự mình cẩn thận chút là được.
Chắc là...... chắc là sau này cũng sẽ không liên lạc với Mạnh Mãng Long nữa nhỉ, Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng cười một tiếng, đi ra khỏi cửa.