Đêm xuân khổ đoản mặt trời lên cao, từ đó Cố Phong không lâm triều nữa.
Mặt trời mọc lên đằng đông, ánh sáng ấm áp chiếu vào căn phòng.
Trên giường đôi rộng rãi, chăn ngổn ngang, có hai người đàn ông đang nửa đắp chăn, mặt đối mặt nằm với nhau.
Cố Phong quấn Dư Bảo Nguyên ở trong ngực, lúc này, hai bọn họ đều đã tỉnh, nhưng ai cũng lười dậy mà thôi.
"Bảo bối," Khóe môi Cố Phong hơi câu lên, ánh mắt u ám, "Tối qua thật đẹp."
Dư Bảo Nguyên ở dưới chăn đá hắn một cái: "Nói ít lời dâm."
"Hôm nay anh đi mua bao," Cố Phong ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên, thổ khí nóng nói lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, "Mua một hộp to, lúc cần dùng phải đủ, em nó được không?"
Mặt Dư Bảo Nguyên nóng hổi, "...... Tùy anh."
Nụ cười trên mặt Cố Phong càng thêm rực rỡ.
"Anh đừng cười như thằng ngu nữa," Dư Bảo Nguyên liếc thấy nụ cười càn rỡ trên mặt Cố Phong, vừa thẹn vừa giận, dứt khoát một đấm nện hắn đến giữa giường, "Tối qua không phải đã dùng tay giúp anh phát tiết một lần sao? Đáng để cười thành như vậy hả?"
Cố Phong ghé người qua, hôn lên khóe môi Dư Bảo Nguyên đầy sắc dục: "Đáng chứ. Em là vợ anh, hai ta......"
"Stop!" Dư Bảo Nguyên chặn lời hắn, "Em trước kia chỉ nói là chúng ta qua lại thôi, anh gọi em là bảo bối em cũng nhịn, anh gọi em là vợ là sao? Em vẫn chưa đáp ứng anh cái gì đâu."
Cố Phong khiêu mi: "Đây là chuyện sớm muộn."
Dư Bảo Nguyên khiêu khích mà khêu khóe mắt, bỗng nhiên vươn tay, tàn nhẫn nhéo thứ kia của Cố Phong.
Đàn ông vào sáng sớm, luôn sẽ bởi vì phản ứng sinh lý mà lộ vẻ cực kỳ tràn đầy tinh lực.
Dư Bảo Nguyên vừa nhéo như vậy, khiến cả người Cố Phong giật nảy. Hắn vừa định đè người lại, ai ngờ Dư Bảo Nguyên giống con cá chạch trượt chuồn xuống giường, trực tiếp chui vào phòng tắm.
Cố Phong một mình ngồi trên giường, tàn bạo nhìn về phía phòng tắm.
Bảo bối nhà hắn đây là cố ý!
Cơ mà......
Cố Phong nghĩ đến câu lúc nãy của Dư Bảo Nguyên.
Hắn bây giờ là bạn trai của Dư Bảo Nguyên, cái này không sai. Nhưng Cố Phong rất hiển nhiên chưa thỏa mãn.
Hắn muốn làm, là chồng của Dư Bảo Nguyên! Ông xã! Chỗ dựa cả đời!
Cố Phong dùng tay chống đầu, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Hồi lâu, hắn bỗng vươn tay, cầm điện thoại mình đặt đầu giường, ấn vào giao diện Wechat, đăng vào một group chat, mình là chủ group, kéo tất cả Lục Dương Lộ Dương Bạch Hướng Thịnh Mạnh Mãng Long Anna vào, duy chỉ không kéo Dư Bảo Nguyên.
Lập group xong, hắn ấn nick name group, đổi thành "Cầu hôn trí nang đoàn".
Chuyện này làm vội vàng, Cố Phong âm thầm gật gật đầu, Dư Bảo Nguyên càng sớm trở thành vợ hắn, hắn càng có thể yên tâm sớm.
Trong quán Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Dư Bảo Nguyên đi vào trong quán, Từ Giai Giai và Hà Tuệ đang bận rộn thường ngày.
Buổi chiều khách trong quán không nhiều lắm, vì vậy hai người cũng coi như rảnh. Hà Tuệ ngồi trên ghế nằm của nhân viên yên lặng uống cafe, Từ Giai Giai ở một bên điên cuồng nấu cháo điện thoại, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khúc khích của thiếu nữ.
Đã lâu không đến, trong quán thay đổi không lớn, nhưng người trong quán thay đổi rất lớn.
Trong mấy nhân viên nữ, Từ Giai Giai đã tìm được bạn trai, nghe nói là làm người mẫu, hai người hãm sâu trong bể tình, cũng không ngại dính, suốt ngày nấu cháo điện thoại, nói mấy câu tâm tình khiến người ta nghe nổi da gà da vịt; Hùng Vũ Đan dưới trị liệu của bác sĩ tâm lý, tinh thần toàn thân cũng dần tốt lên.
Hùng Vũ Đan vốn đã tiến triển, vì vậy ngoài công việc thường ngày, còn mở livestream ở phần mềm livestream nào đó. Hắn bởi vì kỹ thuật makeup đỉnh cao của mình, rất nhanh có một nhóm fans, coi như hơi hot, trở thành makeup blogger có tiếng trên phần mềm livestream.
Dường như mỗi người đều sống càng ngày càng tốt.
Dư Bảo Nguyên cười nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Hà Tuệ.
...... Hình như, chỉ có Hà Tuệ, như hồi đầu gặp, độc thân đến giờ.
Hà Tuệ từ trên ghế nằm đi xuống, liếc thấy ánh mắt Dư Bảo Nguyên nhìn về phía cô, cười mấy tiếng, đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Boss, đừng lo lắng thay em, em bảo vệ nghiên cứu thành công rồi."
Dư Bảo Nguyên khiêu mi: "Vậy thì thật tốt quá. Mỗi người các em, tình yêu, sự nghiệp, học tập, tất cả đều đang đi theo hướng càng ngày càng tốt. Boss anh đây...... nên tăng lương cho các em ha."
Không khí trong quán lập tức sôi động.
Lúc này, một nam sinh đã ngồi rất lâu, nhìn dáng vẻ là sinh viên đại học, đeo túi đứng dậy, đến quầy gọi thêm mấy cốc trà sữa mang đi.
Dư Bảo Nguyên order giúp hắn, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy nam sinh này vẫn nhìn thẳng vào mình.
Cậu cau mày: "Em...... vẫn có chuyện gì sao?"
Nam sinh gãi gãi đầu, sắc mặt càng đỏ hơn, sau đó hầu kết chuyển động, nhẹ nhàng hỏi: "Chào anh, xin hỏi...... có thể add Wechat của anh không ạ?"
Hà Tuệ đang thu dọn bàn ở bên cạnh dừng động tác.
Nhắc đến cũng đúng dịp, lúc Hà Tuệ quay đầu nhìn quầy, chuông gió ở cửa quán vang lên leng keng, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cực kỳ thành thục anh tuấn đi vào quán.
Cố Phong.
Cố Phong vừa nhìn thấy nam sinh đứng trước quầy muốn quét QR Wechat của Dư Bảo Nguyên, liền biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn không lập tức làm cái gì cả, chỉ chỉnh trang áo sơ mi màu đen đặt làm riêng của mình, giày da bóng loáng, bước chân dài được quần âu bao lấy hoàn mỹ đi đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên, cầm hai cốc trà sữa đã đóng gói xong, mang theo nụ cười đưa cho nam sinh kia: "Trà sữa của em, cám ơn đã đến, cửa ở bên kia, đi thong thả."