**** Tui không biết level đãng trí của tui ở cấp độ mấy rồi nữa =))))))) Tui cũng chả nhớ đã edit chương này vì mục đích gì, tui chỉ biết khi giở bản edit ra thấy lòi ra chương này nên đăng thôi =)))) Cơ mà bộ này 1 chương ngắn nhở, hay tui suy nghĩ thêm về việc mỗi ngày bỏ ra 30p edit 1 chương bộ này =)))))
Trong phòng siêu âm màu, Dư Bảo Nguyên đã nằm trên giường đơn. Dựa theo dặn dò của bác sĩ, cởi áo khoác mình ra, vén áo bên trong lên, lộ ra bụng nhỏ trắng trắng hơi tròn tròn.
Cố Phong hơi có chút trầm mặc mà ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, giúp cậu giữ quần áo.
Chủ nhiệm Lý thuần thục mà điều khiển máy móc, không bao lâu, trên màn hình đã hiện ra một mảnh quang ảnh hỗn độn.
Dư Bảo Nguyên lúc này cũng không quan tâm những cái khác, một đôi mắt hiếu kỳ lại mong đợi nhìn chằm chằm màn hình: "Cái này...... Nhìn thế nào?"
Chủ nhiệm Lý cười nói: "Đừng sốt ruột, chờ tôi chỉnh xong là có thể nhìn thấy cục cưng rõ ràng rồi."
Trên tay hắn lại hoạt động một hồi, hình ảnh trên màn hình càng lúc càng rõ ràng.
Chủ nhiệm Lý cầm lấy một cây bút, ở trên màn hình nhẹ nhàng lắc lắc: "Cậu xem, góc độ này có thể nhìn thấy đầu đứa nhỏ...... Cậu xem xem, nó động đậy này!"
Tất cả lực chú ý của Dư Bảo Nguyên bị cái đầu nho nhỏ trên màn hình hấp dẫn.
Đó là...... Con ruột của cậu?
Cậu vậy mà cũng có thể có con ruột!
Nhân sinh thật kỳ diệu!
Cố Phong cũng nhìn cái đầu nhỏ trên màn hình, nhìn tới mắt cũng không chớp. Vừa quay đầu, chỉ liếc thấy Dư Bảo Nguyên nhìn màn hình, hai mắt sáng lên, khóe môi hơi câu lên, hiển nhiên đang ở trong hưng phấn.
Chủ nhiệm Lý thay đổi góc độ, chỉ nhìn thấy một chút động tác nhỏ của đứa nhỏ, thậm chí ngay cả há miệng cũng có thể nhìn ra. Hắn cười nói: "Sau này nhất định là cục cưng rất hoạt bát rất đáng yêu."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, hoạt bát cậu thừa nhận.
Đáng yêu?
Cậu do dự nói: "Nhìn thế nào...... Cũng giống con khỉ không có lông?"
Nụ cười của chủ nhiệm Lý cứng đờ, gật gật đầu, cười khan nói: "Đẻ ra trước tiên đều là như vậy, đều là như vậy. Cậu yên tâm, cậu xem tướng mạo của cậu và Cố tổng đều đẹp trai như vậy, có gen của hai người các cậu, đứa nhỏ này sau này tuyệt đối anh tuấn bất phàm!"
Anh tuấn bất phàm......
Chủ nhiệm Lý nói xong bốn chữ này liền ngây người.
Quốc gia có quy định, lúc kiểm tra sinh sản cần tránh đề tài giới tính, không cho phép tiết lộ giới tính thai nhi. Hắn làm bác sĩ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đạo lý này. Nhưng hôm nay có lẽ là bị bầu không khí lây nhiễm, vậy mà bất tri bất giác buột miệng ra từ ngữ ám hiệu giới tính.
Thật là sơ sót.
Dư Bảo Nguyên hiển nhiên phát hiện điểm này, nhíu mày.
Cố Phong ở một bên giảm bớt lúng túng nói: "Sau này sinh bé trai thì coi là tiểu vương tử, bé gái thì coi con bé là tiểu công chúa, đều cưng chiều như nhau, sẽ không có khác biệt."
Chủ nhiệm Lý quăng cái nhìn cảm kích.
Kiểm tra siêu âm màu kết thúc, hai người lại giống như các đôi cha mẹ khắp thiên hạ xúc động đợi một lát, chủ nhiệm Lý bên kia cầm tới một danh sách kiểm tra và một đĩa CD.
"Số liệu kiểm tra tôi cũng đã xem rồi, tình huống trước mắt rất tốt, thai nhi cực kỳ khỏe mạnh hoạt bát," Chủ nhiệm Lý đỡ mắt kính cười nói, "Trong đĩa CD này quay lại video tình huống siêu âm màu, có thể nhìn thấy cục cưng động tay động chân, các cậu giữ lại có thể làm kỷ niệm."
Dư Bảo Nguyên kinh hỉ nhận lấy đĩa CD.
Đây giống như là một trò chơi dưỡng thành thực tế, từ thai nghén một đứa trẻ, đến ra đời đến trưởng thành, mỗi bước một dấu chân, từng dấu chân nói không chừng đều có kinh hỉ và cảm động.
Đĩa CD này, chính là ấn tượng đầu tiên mà tiểu bảo bảo lưu lại cho hai người cha của nó.
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên nhận lấy đĩa CD, gật gật đầu với chủ nhiệm Lý: "Vất vả rồi."
"Không có gì, không có gì." Chủ nhiệm Lý cũng vui vẻ.
Cố Phong mang Dư Bảo Nguyên xuống lầu, Dư Bảo Nguyên vừa đi còn vừa xem danh sách kiểm tra trong tay. Mặc dù rất nhiều danh từ chuyên ngành cũng không biết là ý nghĩa gì, nhưng chính là khó giải thích được muốn xem.
Chờ Dư Bảo Nguyên sau khi lên xe ngồi vững rồi, Cố Phong mới lên tiếng: "Bác sĩ nói em và con đều rất khỏe mạnh."
Dư Bảo Nguyên đặt danh sách xuống, trầm mặc một lát: "Ừ."
"...... Lời lúc trước của tôi, không phải ý đó."
Dư Bảo Nguyên nhớ tới lời Cố Phong hôm qua nói, bỗng cảm thấy có chút đâm vào tim.
Nhưng chỉ là chút xíu, không nhiều lắm, cũng không tính là đau.
Dù sao đã quyết định không để ý, cũng không cần thiết dính lấy mà đem từng câu của đối phương xem như bài đọc hiểu ngữ văn đi phân tích để ý: "Tôi biết rồi, anh lái xe đi. Anh nói thì nói rồi, dù sao tôi cũng không quan tâm."