Cố Phong nhíu chân mày, "Cậu xem xem cậu mỗi ngày ăn thứ gì. Nếu cậu ở một mình, thân thể cậu thật sự chống đỡ được?"
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, "Đột nhiên quan tâm thân thể tôi làm gì? Anh ăn no quá?"
Một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Cố Phong mới lại lần nữa vang lên, "Cậu đừng quật cường quá, tôi không có ác ý."
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.
Cố Phong nhìn cậu một cái, âm thanh vẫn trấn định, "Cậu muốn chuyển ra cũng được. Nhưng mà, Khoai Sọ phải giữ lại."
Dư Bảo Nguyên nhất thời giận đến trợn mắt, "Dựa vào cái gì! Khoai Sợ là mèo của tôi!"
"Cậu có chứng cớ sao?" Ánh mắt Cố Phong kiên định, "Có giấy chứng nhận nhận nuôi sao?"
Dư Bảo Nguyên cắn răng, "Vậy anh để Khoai Sọ tự quyết định đi theo ai!"
Cố Phong câu lên khóe môi, "Trên luật pháp không có quy định này. Cậu nếu không cầm ra được giấy chứng nhận, vậy thì chứng minh cậu là nhận nuôi không có chứng cớ. Tôi sẽ liên hệ luật sư, thay đổi quyền sở hữu Khoai Sọ tới dưới tên tôi."
"Đệt," Dư Bảo Nguyên tức đến mặt đỏ rần, "Anh đáng phải như vậy không? Tập đoàn Cố thị sắp đóng cửa sao, anh ngay cả một con mèo cũng muốn tham!"
Cố Phong không có bị ngôn ngữ của cậu khiêu khích chọc giận, bình tĩnh mà đặt dao ăn xuống,"Hoặc là, một mình cậu dọn đi. Hoặc là, cậu và Khoai Sọ cùng ở chỗ ban đầu."
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong, giống như sắp phun ra ngọn lửa.
Cố Phong đây là đang nắm xương sườn mềm của cậu!
Cậu ngay cả nghĩ mình cũng sẽ không vứt bỏ Khoai Sọ một mình rời đi.
Hồi lâu, cậu oán hận mà ném dao nĩa xuống, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Được, tôi ở chỗ anh. Nhưng tôi có điều kiện."
"Cậu nói."
"Chúng ta sau khi về liền ký hợp đồng và hiệp ước miễn trách nhiệm. Ở thuê thời gian dài 3 tháng, tiền thuê nhà, phí điện nước và tài sản, tôi sẽ dựa theo giá thị trường đưa anh, một phân cũng không thiếu."
Cậu cũng không muốn sau khi chia tay còn nợ Cố Phong.
Đã chia tay, nên tính toán nợ nần thì từng khoản tính rõ ràng, miễn cho tới lúc bị bới móc.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đang lúc đó, điện thoại của Cố Phong rung.
Hắn nhìn nhìn hiển thị gọi tới, nhận điện: "Mạnh tổng?"
Dư Bảo Nguyên sau khi thấy hắn nói câu này liền đánh giá xung quanh, quả nhiên, ở cách đó không xa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam đậm, vẫy vẫy tay với Cố Phong.
Dư Bảo Nguyên nhìn người đàn ông này, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Trong lòng vừa chuyển, chợt nhớ tới, người đàn ông này không phải chính là tháo hán mà cậu ngày đó đi kiểm tra sinh sản, mặt dày ăn vạ bên cạnh bác sĩ sao?
Cố Phong đi tới, chỉ thấy đối diện Mạnh tổng, còn ngồi một cô gái nổi bật. Cô ta thấy Cố Phong tới, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh họ, anh cũng ở đây?"
Là Cố Oánh.
Cố Phong đơn giản mà ừ một tiếng, bắt tay với Mạnh tổng, "Mạnh tổng cũng ở đây ăn cơm?"
Mạnh Mãng Long mệt mỏi mà nới lỏng cà vạt của mình. Khổ người của gã lớn, trên người cường tráng, kéo áo sơ mi màu lam đậm có chút chật, "Cố tổng, anh mau mang Cố đại tiểu thư nhà anh về chút đi. Tôi chỉ muốn một mình an tĩnh ăn bữa cơm."
Dư Bảo Nguyên nhìn thế cục hiện trường, ánh mắt lộ ra một tia suy ngẫm.
Hình như có chút chuyện.
Cố Oánh vén tóc xoăn màu nâu của mình tới một bên, ý cười không giảm lui, "Mạnh tổng, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không cần khách khí như vậy chứ, uống ly rượu đỏ?"
"Được rồi," Sắc mặt Cố Phong hơi lạnh chút, "Cố Oánh, em về trước."
Sắc mặt Cố Oánh có chút lúng túng, hơi một tia làm nũng, "Anh họ......"
"Về."
Cố Oánh thấy ngữ khí Cố Phong lại nghiêm khắc chút, rốt cục không dám làm nũng phản bác nữa.
Tập đoàn Cố thị là thiên hạ của Cố Phong, bọn họ muốn cầm tiền, muốn cuộc sống xa xỉ, đều phải dựa vào Cố Phong. Vì vậy, chỉ cần Cố Phong nghiêm nghị lên tiếng, cô ta không có lá gan dám phản kháng.
Cố Oánh buồn buồn mà cầm túi của mình lên, giẫm cao gót dài nhỏ đi về phía cửa. Trước khi đi, đôi mắt xinh đẹp trang điểm tinh mỹ kia, lộ ra cảm xúc khó giải thích được, thật sâu nhìn Mạnh Mãng Long một cái.
Cố Phong dẫn theo Dư Bảo Nguyên ở đối diện Mạnh Mãng Long ngồi xuống, thở dài, "Mạnh tổng, em họ của tôi lại thêm phiền toái cho anh."
Mạnh Mãng Long buông dao nĩa xuống, "...... Không sao."
"Chuyện hôn ước của anh và Cố Oánh, tôi sẽ nghĩ cách, anh yên tâm." Cố Phong nói.
Mạnh Mãng Long mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. Một hán tử cao lớn, buồn buồn nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn còn có chút ủy khuất, "Ài, em ấy đã 1 tháng không để ý tới tôi rồi......"
============
Mạnh Mãng Long x Bác sĩ Bạch
Thô mãnh côn đồ tính khí táo bạo lại trung khuyển tổng tài công
Tinh anh cấm dục cao lãnh ngạo kiều lại ấm áp bác sĩ thụ.
Giữa 50c ngược này sẽ có 1 chương PN về CP phụ này nheeee. Tính ra số chương ngược chẳng có bao nhiêu =))))))