*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phó chủ tịch Hằng, tôi đã biết lỗi rồi! Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!”
Tuy rằng rất nhục nhã nhưng cô thư ký vẫn không muốn mất đi cơ hội này. Vì cô ta đang làm việc tại Trung Bác và có mối quan hệ khá tốt với một số phó chủ tịch nên công việc kinh doanh của gia đình cũng được hưởng lợi rất nhiều từ việc này. Lúc này cô ta thực sự hối hận đến đứt ruột.
“Tôi hỏi cô, chức trách của cô là gì? Nói đi!” Chiến Vũ Hằng không hề muốn cho cô thư ký thể diện.
“Chức trách của tôi là khi gặp khách hàng thì phải hỏi rõ xem có hẹn trước không, nếu có hẹn trước thì phải đưa khách hàng đó đến văn phòng của anh, sắp xếp chỗ chờ và đồ uống cho đối phương.”
“Nếu không có hẹn trước thì sao?” Chiến Vũ Hằng tiếp tục hỏi. “Không có hẹn trước, tôi… tôi phải trực tiếp hỏi anh hoặc là trợ lý Ngô, xác nhận xem anh có muốn gặp vị khách này không.”
“Có vẻ như không phải cô không hiểu. Vậy thì là cô cố tình đối xử với Cảnh Thiên như vậy rồi.”
Chiến Vũ Hằng khí thế mạnh mẽ, mở hết hỏa lực, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc với cô thư ký yếu đuối. Dù sao thì bên cạnh anh ta đã có một con hồ ly tinh rồi, dù Chiến Lê Xuyên không che chở thì anh ta cũng muốn che chở.
Anh ta muốn con hồ ly tinh này nhìn thấy, cho dù không có Chiến Lê Xuyên, anh ta cũng hoàn toàn có thể cho có lời giải thích mà cô muốn. Thư ký cũng nhìn ra được Chiến Vũ Hằng đối xử với Cảnh Thiên rất khác. Bởi vì không phải là quản lý cấp cao, không nhìn thấy buổi họp cấp cao vừa rồi cho nên không biết rằng Cảnh Thiên là người phụ nữ của Chiến Lê Xuyên. Lúc này cô ta chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.
Người cô ta thích, cô ta còn chưa kịp bày tỏ lòng mình thì đối phương đã trở thành người bị bại liệt rồi.
Khó khăn lắm cô ta mới đổi hướng chú ý sang Chiến Vũ Hằng, vậy mà lại bị một người phụ nữ vô danh nhanh chân đến trước.
“Cô Cảnh, chuyện này tôi đã làm sai, mong cô độ lượng nói đỡ cho tôi vài câu với phó chủ tịch.”
Cảnh Thiên luôn mỉm cười, lúc này nghe thấy lời nói của cô thư ký liền nói: “Tại sao tôi phải nói đỡ cho cô? Đây không phải là nghĩa vụ của tôi.”
Thư ký trưởng: …
Thư ký khác: …
Thật quá đáng! “Là thư ký trưởng mà lại thất trách đến mức độ này, cô đến phòng Nhân sự nhận lương của tháng này đi, ngày mai không cần đến nữa.”
“Phó chủ tịch Hằng!” Thư ký kinh ngạc. Bởi vì nhà cô ta đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới có thể sắp xếp cho cô ta đảm nhiệm công việc này, vậy mà cô ta còn chưa mang về được lợi ích gì cho dòng họ mà đã bị đuổi rồi? Tuy nhiên Chiến Vũ Hằng đã không để ý đến cô ta nữa rồi, anh ta nhìn Cảnh Thiên, dịu dàng và tao nhã hỏi: “Thiên Thiên, bây giờ cô muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Tôi lái xe đưa cô về.”
“Không cần đầu anh cả, tôi tự về là được rồi. Cảm ơn anh!”
Sau khi Cảnh Thiên lịch sự từ chối thì rời đi một mình.
Chỉ còn lại một mình Chiến Vũ Hằng đứng đó nhìn của thang máy đóng lại hồi lâu mới quay người lại. Trên khuôn mặt tao nhã mang vài phần nghiêm nghị: “Còn không đi à?” Thư ký cắn môi, vẫn còn muốn cầu xin, nhưng Chiến Vũ Hằng đã sai trợ lý bên cạnh tuyển một thư ký mới rồi.
Sau khi Cảnh Thiên rời khỏi phòng làm việc của Chiến Vũ Hằng, chân Phó giám đốc Hà đã mềm nhũn ra vì sợ hãi.
Ông ta không thể ngờ được rằng chỉ là một người mới vào công ty mà thôi, sao lại kinh động đến cả giám đốc điều hành của nhà họ Chiến rồi?
“Cô ấy… cô ấy… rốt cuộc cô ấy là ai?” Phó giám đốc Hà tròn mắt sợ hãi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Cô không có nghĩa vụ thông báo? Một năm Trung Bác chi nhiều tiền như vậy để nuôi mấy người là để cho mấy người son phấn lượn lờ đấy à? Là một thư ký của tầng chủ tịch hội đồng quản trị, chức trách của mấy người là gì?”
“Phó chủ tịch Hằng, tôi đã biết lỗi rồi! Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!”
Tuy rằng rất nhục nhã nhưng cô thư ký vẫn không muốn mất đi cơ hội này. Vì cô ta đang làm việc tại Trung Bác và có mối quan hệ khá tốt với một số phó chủ tịch nên công việc kinh doanh của gia đình cũng được hưởng lợi rất nhiều từ việc này. Lúc này cô ta thực sự hối hận đến đứt ruột.
“Tôi hỏi cô, chức trách của cô là gì? Nói đi!” Chiến Vũ Hằng không hề muốn cho cô thư ký thể diện.
“Chức trách của tôi là khi gặp khách hàng thì phải hỏi rõ xem có hẹn trước không, nếu có hẹn trước thì phải đưa khách hàng đó đến văn phòng của anh, sắp xếp chỗ chờ và đồ uống cho đối phương.”
“Nếu không có hẹn trước thì sao?” Chiến Vũ Hằng tiếp tục hỏi. “Không có hẹn trước, tôi… tôi phải trực tiếp hỏi anh hoặc là trợ lý Ngô, xác nhận xem anh có muốn gặp vị khách này không.”
“Có vẻ như không phải cô không hiểu. Vậy thì là cô cố tình đối xử với Cảnh Thiên như vậy rồi.”
Chiến Vũ Hằng khí thế mạnh mẽ, mở hết hỏa lực, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc với cô thư ký yếu đuối. Dù sao thì bên cạnh anh ta đã có một con hồ ly tinh rồi, dù Chiến Lê Xuyên không che chở thì anh ta cũng muốn che chở.
Anh ta muốn con hồ ly tinh này nhìn thấy, cho dù không có Chiến Lê Xuyên, anh ta cũng hoàn toàn có thể cho có lời giải thích mà cô muốn. Thư ký cũng nhìn ra được Chiến Vũ Hằng đối xử với Cảnh Thiên rất khác. Bởi vì không phải là quản lý cấp cao, không nhìn thấy buổi họp cấp cao vừa rồi cho nên không biết rằng Cảnh Thiên là người phụ nữ của Chiến Lê Xuyên. Lúc này cô ta chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.
Người cô ta thích, cô ta còn chưa kịp bày tỏ lòng mình thì đối phương đã trở thành người bị bại liệt rồi.
Khó khăn lắm cô ta mới đổi hướng chú ý sang Chiến Vũ Hằng, vậy mà lại bị một người phụ nữ vô danh nhanh chân đến trước.
“Cô Cảnh, chuyện này tôi đã làm sai, mong cô độ lượng nói đỡ cho tôi vài câu với phó chủ tịch.”
Cảnh Thiên luôn mỉm cười, lúc này nghe thấy lời nói của cô thư ký liền nói: “Tại sao tôi phải nói đỡ cho cô? Đây không phải là nghĩa vụ của tôi.”
Thư ký trưởng: …
Thư ký khác: …
Thật quá đáng! “Là thư ký trưởng mà lại thất trách đến mức độ này, cô đến phòng Nhân sự nhận lương của tháng này đi, ngày mai không cần đến nữa.”
“Phó chủ tịch Hằng!” Thư ký kinh ngạc. Bởi vì nhà cô ta đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới có thể sắp xếp cho cô ta đảm nhiệm công việc này, vậy mà cô ta còn chưa mang về được lợi ích gì cho dòng họ mà đã bị đuổi rồi? Tuy nhiên Chiến Vũ Hằng đã không để ý đến cô ta nữa rồi, anh ta nhìn Cảnh Thiên, dịu dàng và tao nhã hỏi: “Thiên Thiên, bây giờ cô muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Tôi lái xe đưa cô về.”
“Không cần đầu anh cả, tôi tự về là được rồi. Cảm ơn anh!”
Sau khi Cảnh Thiên lịch sự từ chối thì rời đi một mình.
Chỉ còn lại một mình Chiến Vũ Hằng đứng đó nhìn của thang máy đóng lại hồi lâu mới quay người lại. Trên khuôn mặt tao nhã mang vài phần nghiêm nghị: “Còn không đi à?” Thư ký cắn môi, vẫn còn muốn cầu xin, nhưng Chiến Vũ Hằng đã sai trợ lý bên cạnh tuyển một thư ký mới rồi.
Sau khi Cảnh Thiên rời khỏi phòng làm việc của Chiến Vũ Hằng, chân Phó giám đốc Hà đã mềm nhũn ra vì sợ hãi.
Ông ta không thể ngờ được rằng chỉ là một người mới vào công ty mà thôi, sao lại kinh động đến cả giám đốc điều hành của nhà họ Chiến rồi?
“Cô ấy… cô ấy… rốt cuộc cô ấy là ai?” Phó giám đốc Hà tròn mắt sợ hãi.