Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Cảnh mới nói một câu mà đã bị đánh đến ngây người rồi. Bà ta không khóc, chỉ cảm thấy ù tai thôi.
Mặc dù ông Cảnh định bảo vệ3 bà Cảnh nhưng cái người không ra tay kia đã một mình cần tất cả bọn họ, ngăn bọn
họ ở vòng ngoài, ai mà dám tiến lên phía trước giúp đ1ỡ bà Cảnh thì sẽ có cái kết giống như nhân viên cường tráng
nhất công ty Cảnh Nhân vậy.
Người ta chỉ cần vung tay thôi, anh ta 9liền ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.
Cảnh Lạc sợ đến mức trốn ở một nơi rất xa sau lưng những người khác. Ngay sau khi giọng nói c3ủa Tạ Thanh
Nghiên vang lên, đột nhiên rất nhiều nhân viên an ninh xuất hiện trên tầng hai. Khi Cảnh Học An nhìn rõ thứ ở thắt
lưng của8 những người này thì sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
“Lau! Lau! Mau lau đi!”
Ông Cảnh vội vàng tiến lên phía trước để giúp bà Cảnh bịt mũi.
“Giấy, mang giấy tới đây!”
Giọng ông Cảnh run lên vì sợ.
Ông ta không biết đám người này là ai, nhưng những người có thể có những vũ khí như vậy tại nước Z chắc chắn là
ở tầng lớp cao hơn ông ta rất nhiều lần, cho dù là ngước nhìn cũng không tới được.
“Ngại… ngại quá, đã làm phiền rồi.”
Trán ông Cảnh đổ đầy mồ hôi.
Ông ta cảm thấy đám người này của mình chính là đàn cừu xông là lãnh địa của vua sư tử, vốn dĩ con sư tử đang
ngủ, hoàn toàn không muốn ăn bọn họ, nhưng bọn họ lại tự xông vào để bị ăn.
Thấy đối phương không nói gì, ông Cảnh vội nói: “Vợ tôi không hiểu biết, mong ông và bà chủ đại nhân đại lượng
đừng so đo với chúng tôi. Hôm nay là chúng tôi sai, xin lỗi ông lần nữa. Nếu ông không còn chuyện gì khác thì… thì
chúng tôi xin đi trước. Đã làm… làm phiền rồi.”
Đôi mắt của Để Tịnh Hiền luôn nhìn về phía Cảnh Học An, trong khi mắt của Tạ Thanh Nghiên hướng về phía bà
Cảnh – Trình Thục Ngọc.
Thấy hai người này không nói lời nào, ông bà Cảnh nhanh chóng dẫn nhân viên của công ty Cảnh Nhân rời đi.


Khi đến thì hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, khi đi lại như chim cút dầm mưa bão, người nào người nấy run
rẩy, còn có một người vẫn đang hôn mê, được hai người khác khiêng đi.


Tuy nhiên, khi đám người bước đến cửa trong bầu không khí kỳ lạ., hai nhân viên bảo vệ mặc vest giống như hai vị thần giữ cửa
không thể vượt qua được đồng loạt dịch vào giữa một bước, vừa hay chặn kín cửa.
Cành Lạc là người đi đầu tiên, sau khi thấy tình hình này, cô ta sợ hãi hét lên, xe lăn nhanh chóng lùi lại và đâm vào mấy nhân viên
của công ty Cảnh Nhân.
“Thưa… ông, ông như vậy là có ý gì? Là có chỉ giáo nào khác


sao?”
Lúc này Để Tịnh Hiên mới nhìn về phía Cành Học An, nói một câu nhẹ nhàng lịch sự lại như không lịch sự. “Ông dẫn người xông
vào nhà tôi, vợ ông còn la lối vợ tôi, mắng xong rồi muốn đi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK