*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bố mẹ cô mất khi cô mới 5 tuổi, nhưng dựa vào ký ức về bố mẹ, cô có thể cho họ điểm cao nhất. Sau cái chết của bố mẹ, cô trở thành một người phụ nữ giàu có nổi tiếng thế giới dựa vào số tài sản lớn do bố mẹ để lại và nỗ lực của bản thân.
Vì vậy đối với cô mà nói, từ “bố mẹ” tràn đầy ấm áp.
Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, gia đình không mang lại cho cô nhiều ký ức ngọt ngào.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của cô đều phải nhường cho em gái, chỉ cần lợi ích của cô và lợi ích của em gái Cảnh Lạc có liên quan đến nhau, họ nhất định sẽ lập tức đứng về phía Cảnh Lạc.
“Alo.” Cảnh Thiên trả lời điện thoại.
“Con đang ở đâu?”
Giọng bà Cảnh vang lên, mang theo sự nghiêm khắc và thẩm vấn.
“Ở nhà.”
Lời nói của Cảnh Thiên khiến bà Cảnh nghẹn họng, một giây sau mới phản ứng lại nhà Cảnh Thiên nói là nhà họ Chiển chứ không phải là nhà họ Cảnh.
“Tối nay con về nhà đi.” Bà Cảnh ra lệnh.
“Không có thời gian.” Câu trả lời của Cảnh Thiên ngắn gọn và mạnh mẽ.
“Không có thời gian?” Bà Cảnh cao giọng chất vấn: “Con làm mợ chủ nhà họ Chiến chứ không cần con đi dọn dẹp, con có gì mà bận?” “Trò chuyện với chồng con cho đỡ chán.” Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường, khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt anh đột nhiên chuyển động.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi anh như vậy.
Anh luôn cho rằng việc kết hôn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng hay thay đổi nào đối với cuộc sống của anh, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy rõ ràng là có điều gì đó đã thay đổi. “Con kết hôn chứ đâu phải bị mua đứt đầu, lẽ nào về nhà mẹ đẻ thôi mà họ còn phải nói con à? Mẹ không cần biết, tóm lại là tối nay con nhất định phải về nhà ăn cơm.”
Cảnh Thiên định nói lại, nhưng cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị bên kia cúp máy.
Cảnh Thiên: …
“Nếu cô muốn về thì bất cứ lúc nào cũng có thể về, mẹ cô nói đúng, cô chỉ gả vào nhà họ Chiến thôi, không phải là bị mua đứt. Tôi cũng không cần cô nói chuyện với tôi.”
“À, tôi biết. Tôi chỉ lấy anh ra để lừa bà ấy thôi.”
Chiến Lê Xuyên: …
Nếu anh nhớ không làm thì cô gái này cưới anh vì gia đình đúng không?
Vì sự giàu có của gia đình mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Vì tài nguyên của chồng chưa cưới mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Nhưng mà bây giờ, cô đã chia tay với chồng chưa cưới rồi, lại lấy một người bị bại liệt ra để nói dối, nhà cũng không về.
Rốt cuộc thì cô vợ nhỏ của anh định làm gì vậy?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhìn thấy tên người gọi, chân mày của cô cau lại.
Bố mẹ cô mất khi cô mới 5 tuổi, nhưng dựa vào ký ức về bố mẹ, cô có thể cho họ điểm cao nhất. Sau cái chết của bố mẹ, cô trở thành một người phụ nữ giàu có nổi tiếng thế giới dựa vào số tài sản lớn do bố mẹ để lại và nỗ lực của bản thân.
Vì vậy đối với cô mà nói, từ “bố mẹ” tràn đầy ấm áp.
Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, gia đình không mang lại cho cô nhiều ký ức ngọt ngào.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của cô đều phải nhường cho em gái, chỉ cần lợi ích của cô và lợi ích của em gái Cảnh Lạc có liên quan đến nhau, họ nhất định sẽ lập tức đứng về phía Cảnh Lạc.
“Alo.” Cảnh Thiên trả lời điện thoại.
“Con đang ở đâu?”
Giọng bà Cảnh vang lên, mang theo sự nghiêm khắc và thẩm vấn.
“Ở nhà.”
Lời nói của Cảnh Thiên khiến bà Cảnh nghẹn họng, một giây sau mới phản ứng lại nhà Cảnh Thiên nói là nhà họ Chiển chứ không phải là nhà họ Cảnh.
“Tối nay con về nhà đi.” Bà Cảnh ra lệnh.
“Không có thời gian.” Câu trả lời của Cảnh Thiên ngắn gọn và mạnh mẽ.
“Không có thời gian?” Bà Cảnh cao giọng chất vấn: “Con làm mợ chủ nhà họ Chiến chứ không cần con đi dọn dẹp, con có gì mà bận?” “Trò chuyện với chồng con cho đỡ chán.” Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường, khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt anh đột nhiên chuyển động.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi anh như vậy.
Anh luôn cho rằng việc kết hôn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng hay thay đổi nào đối với cuộc sống của anh, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy rõ ràng là có điều gì đó đã thay đổi. “Con kết hôn chứ đâu phải bị mua đứt đầu, lẽ nào về nhà mẹ đẻ thôi mà họ còn phải nói con à? Mẹ không cần biết, tóm lại là tối nay con nhất định phải về nhà ăn cơm.”
Cảnh Thiên định nói lại, nhưng cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị bên kia cúp máy.
Cảnh Thiên: …
“Nếu cô muốn về thì bất cứ lúc nào cũng có thể về, mẹ cô nói đúng, cô chỉ gả vào nhà họ Chiến thôi, không phải là bị mua đứt. Tôi cũng không cần cô nói chuyện với tôi.”
“À, tôi biết. Tôi chỉ lấy anh ra để lừa bà ấy thôi.”
Chiến Lê Xuyên: …
Nếu anh nhớ không làm thì cô gái này cưới anh vì gia đình đúng không?
Vì sự giàu có của gia đình mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Vì tài nguyên của chồng chưa cưới mà bằng lòng lấy một người bị bại liệt. Nhưng mà bây giờ, cô đã chia tay với chồng chưa cưới rồi, lại lấy một người bị bại liệt ra để nói dối, nhà cũng không về.
Rốt cuộc thì cô vợ nhỏ của anh định làm gì vậy?