Đế An Nhiên của trước đây kiêu ngạo bao nhiêu thì Đế An Nhiên của hiện tại lại trầm lặng như khúc gỗ bấy nhiêu.
Cô ta chỉ muốn 3tìm một chỗ để ngồi, sau đó ăn một bữa cơm cùng người nhà.
Bởi vì cô ta cũng chưa ăn cơm trưa, sau khi khóc xong thì cô ta đói1 lắm rồi.
Mấu chốt là cô ta hiểu rằng, lúc này dù có thể nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể rời đi. Nếu rời đi thì sẽ
k9hông thể quay lại được nữa.
Tuy nhiên, ngay khi cô ta định ngồi xuống, Đế Vân Tiêu ở bên cạnh nói: “Cảnh An Nhiên, không phải 3anh đã nói
với em rồi sao? Em là con của cặp vợ chồng kinh tởm nhà họ Cảnh, không phải con cái của nhà họ Đế. Từ giờ trở đi,
em có chu8yện gì thì đi tìm bố mẹ em đi, bây giờ là lúc gia đình anh tụ họp, em ngồi đây là có ý gì?”
Đế Vân Tiêu và Cảnh An Nhiên luôn mâu thuẫn với nhau, về cơ bản, hai anh em vừa gặp nhau là cãi cọ. Nhưng
bình thường thì đều là Đế Vân Tiêu chịu thiệt. Bởi vì Cảnh An Nhiên không chỉ muốn cãi nhau mà sau lưng còn giở
mấy trò âm hiểm. Là bố mẹ, hai vợ chồng Đế Tịnh Hiên đương nhiên phải bảo vệ con gái hơn, trừ khi con gái quá
đáng quá.
Vì vậy, Đế Vân Tiêu đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi từ Cảnh An Nhiên.
Giờ phút này, cô chủ thực sự của nhà họ Đế đã trở về rồi, Cảnh An Nhiên cũng đã trở thành cô bé Lọ Lem, đương
nhiên trong lòng Đế Vân Tiêu rất hả hê, ánh mắt nhìn Cảnh An Nhiên tràn đầy khiêu khích.
Cảnh An Nhiên nắm chặt hai tay. Cảm giác nhục nhã mạnh mẽ khiến cô ta muốn phản công nhưng lại không dám.
Nước mắt cô ta tuôn rơi.
Cô ta cảm thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngày hôm nay, cô ta sắp khóc hết nước mắt của cả đời mình
rồi. Cô ta hận lắm!
“Anh hai, em biết trước đây là em không tốt. Nhưng… nhưng đó đều là vì em cho rằng em là em gái ruột của anh,
đùa với anh mà thôi. Em…”
“Ô, em nhét pháo vào mồm con cún bé xíu, khiến cho mồm của nó bị nổ đến mức máu chảy đầm đìa, mất luôn cả
nửa cái miệng. Anh dạy dỗ em, em không phục, chạy về nhà lại nói với bố mẹ là do anh làm, đây là đang đùa với
anh à? Cảnh An Nhiên, một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu như vậy bị lôi ra làm trò đùa của em như vậy à, trò đùa của
em đúng là nặng nề đến mức khiến người ta không thể nào đùa nổi.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Cảnh An Nhiên sắc mặt tái nhợt
Bởi vì khi sự việc này xảy ra, Cảnh An Nhiên mới 4 tuổi, còn nhỏ như vậy, cộng thêm tất cả các bạn bè của Cảnh An
Nhiên đều nói rằng là Đế Vân Tiêu làm chuyện này nên tối hôm đó Đế Tịnh Hiên đã đánh gãy tay Đế Vân Tiêu.
Vốn dĩ Đế Vân Tiêu vẫn cưng chiều cô em gái út Cảnh An Nhiên này, nhưng sau sự việc đó, anh ta nhìn thấy cảnh
An Nhiên giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Từ đó về sau, hai anh em chuyên hại nhau đã được mười sáu năm.
“Sao hà, em nhìn anh như vậy làm gì? Dù sao thì bây giờ bố mẹ anh cũng không phải là bố mẹ em nữa rồi, em cũng không cần lo lắng
bị bố đánh gãy hai cánh tay nữa.”
Cảnh An Nhiên vô thức muốn phản bác lại, nhưng cô ta biết trước đây bởi vì cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Đế, ngoại trừ anh cả
sau này sẽ thừa kế và trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Để thị ra, cô ta hoàn toàn không để anh hai và anh ba trong
mắt, cho nên hận thù nhau rất sâu sắc. Bây giờ muốn tiếp tục ở lại nhà họ Đế thì không thể chọc tức họ nữa.
Vì vậy cô ta chi có thể cắn môi, giả bộ đáng thương, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu: “Xin lỗi anh hai, tất cả đều là lỗi
của em. Tất cà đều là lỗi của em. Em… em xin lỗi anh.”
“Ó, lời xin lỗi này ấy à, cứ như thể anh hai đang đồ tội cho em vậy.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK