Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhà họ Đế lại nhìn Đế Vân Mặc.
Đế Tịnh Hiên không chịu đựng được nữa, ông không thể chịu được việc con trai mình cò1n hiểu con gái hơn cả
mình.
“Cái gì con cũng biết, tại sao vừa nãy hỏi con lại không nói hả?”
Đế Vân Mặc nhìn0 Cảnh Thiên với vẻ đáng thương.
Cô không chỉ là em gái ruột về mặt quan hệ huyết thống mà còn là đại ca trong cuộc đờ1i anh ta.
Anh ta hy vọng em gái có thể bảo vệ mình.
Những Cảnh Thiên lại cho Đế Vân Mặc ánh mắt thương mà khô2ng giúp được gì. Ở trong gia đình này cô là người
nhỏ nhất. Em út có thể làm gì khác ngoài tìm kiếm sự che chở của bố mẹ chứ?6
Bà Tân nhìn mọi người trước mặt vui vẻ cười nói, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, trên môi con trai bà luôn mang
the9o nụ cười đã lâu không xuất hiện, bà rất muốn cảm ơn họ.
Từ những gì họ nói, bà có thể nghe ra được những người này là người nhà của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên không chỉ cứu mạng bà mà còn đưa cả người nhà tới thăm bà, trong lòng bà cảm thấy vô cùng biết ơn,
cũng cảm thấy đã làm phiền họ quá.
Nhìn ra nỗi lo của mẹ, Tân Dương nửa quỳ trước mặt bà, cầm lấy tay bà nhưng lại nhìn Cảnh Thiên, hỏi: “Em có
thể nói không?”
Cảnh Thiên gật đầu: “Không sao, cứ nói đi.”
Tân Dương gật đầu, kích động nói với bà Tân: “Mẹ, con tìm được người nhà của mình rồi. Người nhà thật sự của
con chính là họ”
Bà Tân mở to mắt, nhìn quanh nhóm người đang mỉm cười thân thiện với mình trong căn phòng.
Tân Dương giới thiệu lần lượt từng người cho bà, bố, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba và… chị gái sinh đôi của mình,
cũng kể cả chuyện khi xưa mẹ ruột anh ta đánh mất hai chị em họ như thế nào.
“Mẹ à, con không phải đứa trẻ không ai cần, bố mẹ ruột của con rất tốt, cũng rất yêu thương con. Con còn có một
người chị sinh đôi rất lợi hại nữa, chị ấy chính là giáo sư J – bác sĩ chữa trị chính cho mẹ”
Bà Tân cảm động bật khóc.
Tốt quá! Con trai bà đã tìm được người nhà rồi, như vậy dù một ngày nào đó bà phải ra đi, đi tìm bổ của Tân
Dương thì cũng có thể yên tâm được rồi.
Thoạt nhìn, người nhà của con trai không giàu sang thì cũng quyền thế, không như bà, để Tân Dương phải chịu biết
bao khổ cực như vậy.
Nghĩ đến lúc Tân Dương mới 5 tuổi, bọn cho vay nặng lãi tìm tới tận cửa đánh đập bà, Tân Dương và bảo vệ bà,
còn nhỏ xíu mà đã bị đánh toàn thân đầy máu, anh ta còn nhe răng trợn mắt như chú sói con nhìn bọn chúng, bà
Tân vui mừng bật khóc.
Tạ Thanh Nghiên nói: “Con trai, con… con đừng nói nữa, mẹ con khóc rồi kìa”
Nói xong bà lại nói với bà Tân: “Chị Tân à, chị yên tâm, tuy Tân Dương là con trai ruột của tôi nhưng chị là người
nuôi nó lớn. Công sinh thành không bằng công dưỡng dục, thằng bé vẫn là con trai chị. Chỉ cần… chỉ cần chúng tôi
có thể gặp Tân Dương thường xuyên, biết thằng bé sống tốt là chúng tôi đã rất vui rồi”
Bà Tân giật mình, vội vàng lắc đầu, muốn nói nhưng lại bất lực phát hiện đầu lưỡi mình hơi lớn, âm thanh phát ra bị đứt quãng.
“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm,ýmẹ con không phải như vậy.”
Bà Tân nhanh chóng gật đầu, đồngývới lời của Tân Dương.
Tân Dương tiếp tục nói: “Con được bố mẹ nhận nuôi từ cô nhỉ viện, từ ngày được nhận về, họ không chi coi con như con trai của
mình mà vẫn luôn giúp con tìm lại bố mẹ ruột”

Bao nhiêu năm qua mẹ con vẫn luôn liên lạc với cô nhi viện, tháng nào cũng gọi điện cho viện trưởng hỏi xem có tin
gì về bố mẹ ruột của c1on không. Vậy 1 nên con có thể tìm lại bố mẹ ruột, mẹ con rất mừng”
Mũi Tạ Thanh Nghiên cay cay, bà ngồi xổm xuống, nắm lấy tay 0bà Tân: “Chị Tân, xin lỗi chị, là tôi lấy bụng tiểu
nhân đo lòng quân tử”
Bà Tân vội vàng lắc đầu.
“Chị không chỉ coi Tấ1n Dương như con trai ruột của mình mà còn giúp nó tìm người nhà một cách vị tha và yêu
thương như vậy. Tôi nghe Tân Dương nói chồng chị 2đã qua đời nhiều năm, bây giờ chị và Tân Dương sống nương
tựa vào nhau, nếu chị không chê thì sau này chị sẽ là chị gái của tôi, chúng t6a sống cùng nhau có được không? Nhà
chúng tôi đông người, nhiều con trai, đứa nào cũng rất có máu mặt, không đứa nào hiền lành dễ bị bắt9 nạt cả. Sau
này nếu chị gặp người nào không có mắt, các con trai tôi cũng là con trai chị, sau này chúng đều có thể trút giận
thay chị, phụng dưỡng chị khi về già.”
Bà Tân giật mình, không ngờ mẹ ruột của Tân Dương lại đưa ra lời đề nghị này, nhất thời không phản ứng kịp.
“Mẹ, mẹ đồng ý được không? Gia cảnh nhà con rất tốt, mẹ con nói sau này có thể sắp xếp một nơi riêng cho chúng
ta trong nhà, như vậy con có thể sống cùng mọi người”
Nhìn ánh mắt mong đợi của con trai, bà Tân nhanh chóng gật đầu.
Mọi người vui vẻ hòa thuận nói chuyện rất lâu, Tạ Thanh Nghiên là một người nói nhiều, cho dù bà Tân không nói
được, bà cũng vẫn nói chuyện với bà Tân.
Tân Dương thấy hai người mẹ của mình đang trò chuyện nên muốn gọi Cảnh Thiên ra ngoài hỏi thăm tình hình của mẹ.
Cảnh Thiên cười nói: “Em trai, nói ở đây luôn đi. Ca phẫu thuật lần này rất thành công, nếu bác gái được chăm sóc
cẩn thận, sống thêm ba mươi, bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề”
Bà Tân mở to mắt, không tin được những gì Cảnh Thiên nói cho lắm.
Dù sao tỷ lệ sống được thêm năm năm của bà chỉ có 5%, sau ca phẫu thuật, về cơ bản bà chỉ còn sống được những
ngày tháng đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ bà chẳng những không cần hóa trị mà cô còn nói là có thể sống được ba mươi bốn mươi năm nữa, đừng nói
bà Tân, người nhà họ Đế cũng cảm thấy không tin được.
Đặc biệt là Tạ Thanh Nghiên, bà còn đang nghĩ bà Tân nuôi nấng con trai mình bao nhiêu năm như thế, bà nên làm
gì để bà Tân vui vẻ trong những ngày tháng còn lại.
“Bé con, mau mau, mau nói cho mọi người biết vì sao lại là ba mươi bốn mươi năm, không phải tỷ lệ sống thêm năm năm nữa của
căn bệnh này đều cực kỳ thấp sao?”
Cành Thiên trả lời: “Tỷ lệ sống thêm năm năm thấp, một phần là do khả năng của các chuyên gia còn hạn chế, thông thường không
thể loại bỏ hoàn toàn khốiucó kích thước trên ba centimet mà không động đến các mạch máu trong não. Khốiusắp vỡ sẽ ra sức phản
kháng, phát triển lớn hơn trong thời gian nhanh nhất có thể rồi đè lên các tế bào não, cuối cùng dẫn đến tử vong”
“Cho dù khốiutrong não không phát triển quá nhanh, nhưng những khốiudi căn đến bạch huyết cũng sẽ nhanh chóng ăn mòn các cơ
quan nội tạng trong cơ thể. Ví dụ như phối, gan và cả bạch huyết của bác gái, tổng cộng có mười ba khối u”
Mọi người nghe vậy thì đều hít sâu một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK