Tạ Thanh Nghiên nằm trong vòng tay Đế Tịnh Hiên, không còn bộ dạng của bà thím nữa, cả khuôn mặt tươi sáng
xinh đẹp động lò3ng người, dáng vẻ khi nép vào vòng tay chống cười hì hì trông y hệt một nữ vương hồ ly.
“Anh đốt nhà bọn họ rồi, c1òn thuê và mua lại tất cả những căn nhà tốt trong khu dân cư, sau khi bọn họ biết chúng
ta đến ở chắc chắn sẽ tìm chúng ta9. Đến lúc đó em muốn nhìn xem cả nhà họ sẽ có biểu cảm gì.”
“Ừ, anh cũng có ý này, nếu bọn họ bắt bẻ con nhà chún3g ta chỉ vì để cho con gái của bọn họ sống như công chúa
thì chuyện này rất đơn giản. Nếu không phải là bà ta đánh cắp thì8 cho thấy người thay xà đổi cột phía sau chắc
chắn có ý đồ lớn hơn…”
Khi Đế Tịnh Hiên đang nói chuyện, Bạch Chinh thông báo vợ chồng nhà họ Cảnh đã dẫn con gái tới. Anh ta vừa
dứt lời, ông bà Cảnh đã dẫn một nhóm nhân viên của Tập đoàn Cảnh Nhân hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng
xông vào.
Cảnh Lạc giống như một cô công chúa tôn quý ngồi trên chiếc xe lăn điện có gối tựa, được nhân viên của công ty
Cảnh Nhân đẩy vào.
Ông bà Cảnh vào trước, vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông với vẻ ngoài tao nhã nhưng khi thể lại vô
cùng mạnh mẽ, vắt chân ngồi trên ghế sofa. Một người phụ nữ đang nằm trên ghế, gối đầu lên chân người đàn ông.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, bà chỉ giống như một động vật thân mềm không xương, ngồi dậy dựa vào vai người đàn
ông, nhìn đối phương với ánh mắt đầy khiêu khích.
“Rốt cuộc hai người là ai? Có phải hai người cố ý mua lại tất cả những căn nhà tốt trong khu đúng không? Còn nữa,
hai người vừa mới đến là nhà chúng tôi bị cháy, có phải là do hai người làm không? Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Bà Cảnh chướng mắt nhất chính là những kẻ diêm dúa lòe loẹt như Tạ Thanh Nghiên.
Mặc dù Cảnh Lạc cảm thấy khí chất của cặp vợ chồng trước mặt rất tốt, nhưng lại cậy bên mình có nhiều người nên
vẫn vô cùng kiêu ngạo.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trưởng thành của người đàn ông, đột nhiên cô ta cảm thấy Tần Dịch không còn quá
đẹp trai và ưu tú nữa. “Ông xã, bà ta mắng em.” Tạ Thanh Nghiện tủi thân nhìn Để Tịnh Hiên.
Để Tịnh Hiên nhìn bà Cảnh khiến bà ta vô thức sợ hãi.
“Bà chủ bị mắng rồi mà mấy người còn không biết mình nên làm gì à?” Đột nhiên, cánh cửa bị hai bảo vệ cánh cửa
đóng lại.
Hai người nhanh chóng tiến lên phía trước, cho dù nhân viên cố gắng ngăn cản nhưng cũng bị hai người hất ra,
loạng choạng đứng sang một bên.
“Bốp bốp bốp bốp..”
Bốn cái tát giáng xuống mà phải của bà Cảnh, ngay lập tức đỏ bừng tím tái.
Khi ông Cảnh hoàn hồn lại thì bà Cảnh đã bị gãy bốn chiếc răng rồi.
Nhìn thấy máu tươi sắp rơi xuống đất, chiếc thảm Ba Tư thủ cồng đắt tiền vừa trải trên mặt đất sắp bị bẩn, Tạ Thanh Nghiên trừng
mắt: “Bà cứ thử làm rơi một giọt máu xuống đất xem!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK