*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Kiệt cúi đầu dùng tay phải cậy móng tay trái, môi mím chặt lại, không nói gì. Cảnh Thiên hiểu ngay.
Cô vỗ vai Cảnh Kiệt và nói: “Ban nãy em khuyên chị đừng nhượng bộ mà. Tiểu Kiệt này, cuộc đời của mỗi người đều do chính mình giành lấy, nếu em đã thích thì nên kiên định mà bước tiếp.”
“Nhưng mà… mẹ…”
“Thế nếu mẹ bảo chị tha thứ cho Cảnh Lạc, vừa nhìn nó yêu đương với Tần Dịch, vừa phải cho bọn họ tài nguyên, chị có nên cho không?”
Cảnh Kiệt ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy tức giận, cậu bé lắc đầu thật mạnh. “Đó. Mong muốn của bố mẹ chỉ là của bố mẹ thôi, sau này chúng ta như thế nào thì nên nghe theo tiếng lòng của chúng ta.” Cảnh Kiệt động lòng trước những gì Cảnh Thiên nói, cậu gật đầu.
Cảnh Thiên chưa từng có em trai nhưng cô vẫn có thiện cảm với cậu em trai đầu tiên trong đời này. Trước một cậu bé ngây thơ như vậy, cho dù cô không phải là chị gái thật sự của cậu, cô cũng mong muốn điều tốt đẹp đến với cậu.
“O? Tranh của em đâu? Sao cả phòng không có bức tranh nào thế?”
Cảnh Thiên đi loanh quanh trong phòng, nhưng trừ đủ thể loại dụng cụ học tập ra thì căn phòng không hề có một bức tranh nào, điều này không hề bình thường đối với một cậu bé đam mê vẽ tranh.
“Chắc không phải đến vẽ tranh mà mẹ cũng không cho em vẽ nữa chứ?”
Cảnh Kiệt gật đầu, thừa nhận suy đoán của Cảnh Thiên.
Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lục lọi trong máy tính, sau đó mở một tệp ẩn ra. Cảnh Thiên thấy bên trong tệp dữ liệu này còn được chia thành rất nhiều tệp nhỏ riêng biệt.
Đa phần đều là váy dạ hội và váy cưới.
Cảnh Thiên mở một tệp váy cưới, bên trong lại chia thành rất nhiều loại như trong sáng, duy mỹ, trang nhã, lãng mạn, cung đình cổ đại, kiểu Trung…
Cô mở từng tệp một, ngạc nhiên xem từng bản thiết kế bên trong.
“Em vẽ a?”
Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt chị gái, Cảnh Kiệt ngượng nghịu gật đầu.
Cảnh Kiệt như nhớ ra gì đó, cậu lục ra một tấm thư mời từ trong một góc kín.
Cảnh Thiên đón lấy rồi mở ra xem, không ngờ đó chính là thư mời tham gia cuộc thi thiết kế váy cưới của Chole.
Chole là nhãn hiệu váy cưới cao cấp trên thế giới, hoàng gia và các đại gia trên thế giới đều tranh nhau đặt trước. Cứ ba năm một lần, Chole sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, người lọt top 3 trong cuộc thi có thể cùng thiết kế một set váy cưới cùng các nhà thiết kế của Chole, cũng có thể lựa chọn trở thành một thành viên của Váy cưới Chole, gia nhập Chole để học tập và trở thành nhà thiết kế váy cưới cao cấp thật sự.
Cho dù lựa chọn như thế nào, một cậu bé 17 tuổi có thể nhận được thư mời của Chole đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Cảnh Thiên nhìn Cảnh Kiệt: “Mọi người có biết không?”
Cảnh Kiệt lắc đầu.
Bởi vì bà Cảnh một lòng muốn Cảnh Kiệt đi học, bà muốn cậu nổi bật hơn người, muốn cậu thi vào một trường đại học có khoa Quản trị kinh doanh, sau này dễ bề thừa kế công ty của ông Cảnh. Cho dù bà Cảnh có cưng chiều Cảnh Lạc đến mấy, bà và ông Cảnh vẫn nghĩ nên để con trai thừa kế gia sản hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đánh giỏi lắm! Trình độ này của em có thể đi tham gia chơi giải chuyên nghiệp rồi, em đăng ký chưa?”
Cảnh Kiệt cúi đầu dùng tay phải cậy móng tay trái, môi mím chặt lại, không nói gì. Cảnh Thiên hiểu ngay.
Cô vỗ vai Cảnh Kiệt và nói: “Ban nãy em khuyên chị đừng nhượng bộ mà. Tiểu Kiệt này, cuộc đời của mỗi người đều do chính mình giành lấy, nếu em đã thích thì nên kiên định mà bước tiếp.”
“Nhưng mà… mẹ…”
“Thế nếu mẹ bảo chị tha thứ cho Cảnh Lạc, vừa nhìn nó yêu đương với Tần Dịch, vừa phải cho bọn họ tài nguyên, chị có nên cho không?”
Cảnh Kiệt ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy tức giận, cậu bé lắc đầu thật mạnh. “Đó. Mong muốn của bố mẹ chỉ là của bố mẹ thôi, sau này chúng ta như thế nào thì nên nghe theo tiếng lòng của chúng ta.” Cảnh Kiệt động lòng trước những gì Cảnh Thiên nói, cậu gật đầu.
Cảnh Thiên chưa từng có em trai nhưng cô vẫn có thiện cảm với cậu em trai đầu tiên trong đời này. Trước một cậu bé ngây thơ như vậy, cho dù cô không phải là chị gái thật sự của cậu, cô cũng mong muốn điều tốt đẹp đến với cậu.
“O? Tranh của em đâu? Sao cả phòng không có bức tranh nào thế?”
Cảnh Thiên đi loanh quanh trong phòng, nhưng trừ đủ thể loại dụng cụ học tập ra thì căn phòng không hề có một bức tranh nào, điều này không hề bình thường đối với một cậu bé đam mê vẽ tranh.
“Chắc không phải đến vẽ tranh mà mẹ cũng không cho em vẽ nữa chứ?”
Cảnh Kiệt gật đầu, thừa nhận suy đoán của Cảnh Thiên.
Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lục lọi trong máy tính, sau đó mở một tệp ẩn ra. Cảnh Thiên thấy bên trong tệp dữ liệu này còn được chia thành rất nhiều tệp nhỏ riêng biệt.
Đa phần đều là váy dạ hội và váy cưới.
Cảnh Thiên mở một tệp váy cưới, bên trong lại chia thành rất nhiều loại như trong sáng, duy mỹ, trang nhã, lãng mạn, cung đình cổ đại, kiểu Trung…
Cô mở từng tệp một, ngạc nhiên xem từng bản thiết kế bên trong.
“Em vẽ a?”
Nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt chị gái, Cảnh Kiệt ngượng nghịu gật đầu.
Cảnh Kiệt như nhớ ra gì đó, cậu lục ra một tấm thư mời từ trong một góc kín.
Cảnh Thiên đón lấy rồi mở ra xem, không ngờ đó chính là thư mời tham gia cuộc thi thiết kế váy cưới của Chole.
Chole là nhãn hiệu váy cưới cao cấp trên thế giới, hoàng gia và các đại gia trên thế giới đều tranh nhau đặt trước. Cứ ba năm một lần, Chole sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, người lọt top 3 trong cuộc thi có thể cùng thiết kế một set váy cưới cùng các nhà thiết kế của Chole, cũng có thể lựa chọn trở thành một thành viên của Váy cưới Chole, gia nhập Chole để học tập và trở thành nhà thiết kế váy cưới cao cấp thật sự.
Cho dù lựa chọn như thế nào, một cậu bé 17 tuổi có thể nhận được thư mời của Chole đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Cảnh Thiên nhìn Cảnh Kiệt: “Mọi người có biết không?”
Cảnh Kiệt lắc đầu.
Bởi vì bà Cảnh một lòng muốn Cảnh Kiệt đi học, bà muốn cậu nổi bật hơn người, muốn cậu thi vào một trường đại học có khoa Quản trị kinh doanh, sau này dễ bề thừa kế công ty của ông Cảnh. Cho dù bà Cảnh có cưng chiều Cảnh Lạc đến mấy, bà và ông Cảnh vẫn nghĩ nên để con trai thừa kế gia sản hơn.